Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 314

Chương 314 -
Chương 314 -

Từ khi Cao Tân Dương gặp mặt bạn mạng rồi về nhà đến bây giờ, thời gian đã trôi qua mấy ngày, nhưng đối với cậu ta mà nói, cũng không trôi qua bao lâu.

Thậm chí cậu ta còn không biết mình về nhà như thế nào, mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ.

Trong phòng không mở đèn, chẳng qua rèm cửa sổ không kéo, ánh đèn ở lầu đối diện chiếu vào, miễn cưỡng có thể thấy rõ được đại khái.

Hình như thời gian đã trễ lắm rồi.

Cao Tân Dương muốn bò dậy, nhưng cả người mềm nhũn, không có chút sức lực nào.

"Lúc ấy tôi cũng không suy nghĩ nhiều, cho là ngủ quá lâu, nên nằm xuống nghỉ một chút, nhưng bỗng nhiên cảm giác được một sự lạnh lẽo ở trên chân..."

Giống như mùa đông giá rét, núp trong phòng ấm áp, bỗng nhiên có một người dính đầy tuyết xông vào, nhét hai tay đã đông lạnh đến đỏ bừng vào trong quần áo của bạn, là cái loại lạnh thấu xương đó.

Cho dù đã không ngủ 24 giờ, đang buồn ngủ muốn chết, nhưng lập tức có thể làm cho người ta bị kích thích mà thanh tỉnh.

Lúc ấy Cao Tân Dương còn có chút buồn ngủ, đang mơ mơ màng màng, trong nháy mắt bị giật mình, hoàn toàn thanh tỉnh.

Cậu ta theo bản năng suy nghĩ, mới vừa rồi là thứ gì vậy, nhưng không đợi cậu ta suy nghĩ ra, thân thể đã cho ra một câu trả lời --- đó là một cái tay!

Cái tay kia bắt lấy cổ chân của cậu ta, trong nháy mắt nắm chặt, sức rất lớn, giống như một cái kềm khổng lồ kẹp xuống.

Cao Tân Dương không kịp suy nghĩ cái gì, đầu óc đều là cảm giác đau nhức và lạnh lẽo truyền từ cổ chân.

Sau khi thân thể cảm nhận đau đớn, sẽ theo bản năng phát ra tiếng kêu thống khổ.

Cao Tân Dương cũng là như vậy, nhưng cậu ta há miệng, lại phát hiện mình không thể phát ra chút âm thanh nào.

Rốt cuộc cậu ta ý thức được tình huống không đúng, sự sợ hãi trong lòng nhanh chóng lan tràn.

Nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống, giống như tiến vào một kho đông lạnh lớn, cậu ta loáng thoáng nhìn thấy, hơi thở ra của mình cũng là màu trắng.

Hình như đã qua rất lâu, lại giống như chỉ là một cái chớp mắt, cái tay kia bỗng nhiên thả lỏng.

Sự lạnh như băng và đau nhức vẫn còn lưu lại.

Không đợi cậu ta thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cảm giác có một vật gì đó đặt trên người mình.

Cao Tân Dương giống như một con dê đợi làm thịt, nằm trên giường không có cách nào nhúc nhích được, cũng không phát ra được âm thanh nào, cả người từ trên xuống dưới, chỉ có đôi mắt là có thể động đậy.

"Tôi thấy có một bóng người màu đen, nửa trong suốt, giống như là đầu người, đặt ngay ở trên ngực của tôi..."

Cao Tân Dương trơ mắt nhìn bóng người kia từ từ đến gần, đến gần đầu của cậu ta, sau đó từ từ chìm xuống, loại cảm giác đó, giống như thân thể của cậu ta là một cái đồ chứa, mà bóng dáng kia thì muốn tự bỏ mình vào bên trong.

Rồi sau đó, Cao Tân Dương mất đi ý thức.

Nhưng cậu ta cảm giác chỉ là một lát sau, hoặc có thể là mấy giây, giống như cái loại trạng thái mất tập trung bình thường, nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần.

Sau đó là miêu tả của đám người Cao Tiểu Huệ, phát hiện cậu ta ở dưới gầm giường.

Mấy lần hành động tiếp theo cũng là như vậy, dưới tình huống Cao Tân Dương không biết thời gian nhanh chóng trôi qua, mỗi lần mất ý thức lại khôi phục tinh thần, cậu ta đều phát hiện mình đang làm chuyện đáng sợ, hơn nữa còn đổi hoàn cảnh.

"Bóng người kia, nó... Nó muốn mạng của tôi..."

Giọng nói của Cao Tân Dương ngày càng nhỏ, cố gắng co rúc thân thể lại trong chăn, không ngừng run rẩy, ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt không có chút máu.

Cũng vào lúc này đám người Cao Tiểu Huệ nghe được tình huống chân thật, trong lúc nhất thời, vừa cảm thấy kinh khủng, lại đau lòng cho đứa bé nhà mình.

Người một nhà dồn dập nhìn Lạc Văn Thư.

"Đại sư, Dương Tử, thằng bé..."

"Không sao." Lạc Văn Thư an ủi một câu, rồi sau đó nói, "Nhìn vào mắt của tôi."

Cô không gọi tên, nhưng Cao Tân Dương tự biết gọi mình, hơn nữa cũng không có tâm trạng chống cự, theo bản năng nghe lời làm theo, ngẩng đầu nhìn sang.

Đối diện là một đôi mắt bình tĩnh, giống như một cái hồ trong suốt, không có gió, mặt hồ không có chút gợn sóng, trong nước có cá nhỏ bơi qua bơi lại, nhìn không buồn không lo.

Vốn dĩ trái tim của Cao Tân Dương đang sợ hãi rất nhiều, dần dần cũng thanh tỉnh lại, tay chân cứng ngắc cũng hơi thả lỏng một chút.

Một trận buồn ngủ tấn công đến, xâm nhập vào đầu óc của cậu ta, hoàn toàn không có không gian để suy nghĩ đến những chuyện khác.

Cậu ta chỉ muốn ngủ.

Cũng đúng là đã làm như vậy.

Cậu ta bọc chăn, từ trên ghế salon đứng lên, lại từ từ đi đến giường bệnh nằm xuống.

"Tinh Tinh, lấy một lá bùa bình an đặt dưới gối của cậu ta." Lạc Văn Thư nói.

"Vâng!" Lạc Tinh Dữ gật đầu.

Mặc dù Lạc Văn Thư chưa nói lấy bùa bình an gì, nhưng Lạc Tinh Dữ đã có thể dựa vào tình huống để phán đoán, cậu bé nhanh chóng từ trong cặp sách nhỏ lấy bùa bình an mình vẽ ra, rồi sau đó nhìn Lạc Văn Thư, cô không lên tiếng, vậy là không thành vấn đề rồi.

Vì vậy, cậu bé linh hoạt gấp bùa bình an thành hình tam giác, đi đến bên cạnh giường bệnh, nhét bùa bình an vào dưới gối.

"Mẹ, được rồi!"

Lạc Văn Thư gật đầu, rồi sau đó nhẹ giọng nói một câu, "Đi ngủ."

Cao Tân Dương nằm trên giường bệnh, giống như một người máy làm theo mệnh lệnh, chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ, hơi thở rất vững vàng.

"Chờ ngủ một giấc tỉnh lại là được, sau đó để cho cậu ta mang bùa bình an dưới gối ở bên người." Lạc Văn Thư nói với Cao Tiểu Huệ, "Sau này các người cố gắng đừng nhắc đến chuyện này với cậu ta, chính cậu ta cũng sẽ không nhắc đến, từ từ cái loại ảnh hưởng kia sẽ biến mất, chuyện cũng sẽ hoàn toàn trôi qua."

Bình Luận (0)
Comment