Một nhà Cao Tiểu Huệ, tôi một câu, ông một câu, nói rất nhiều lời cảm ơn, rồi sau đó lại hỏi bùa bình an giá bao nhiêu tiền.
Mặc dù lúc đầu Lạc Văn Thư nói với bọn họ không lấy tiền, nhưng bọn họ cảm thấy, đó chỉ là giải quyết chuyện này, bây giờ có bùa bình an, vậy không hề bao gồm vào bên trong.
Trong cuộc sống thực tế, lúc nào cũng có thể nhìn thấy chuyện này.
Nếu là lúc khác, bọn họ có thể sẽ cảm thấy bị lừa, trong lòng sẽ rất khó chịu.
Nhưng số tiền bây giờ, là bọn họ cam tâm tình nguyện bỏ ra.
Chỉ là không biết Lạc Văn Thư muốn bao nhiêu tiền.
Trong lòng Cao Tiểu Huệ có một cái giá, là từ tiêu chuẩn của Củng Đại Cường, cho dù vượt qua một chút, bà ấy cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Người một nhà đều chờ Lạc Văn Thư ra giá.
Lúc này nghe được một giọng nói non nớt vang lên, "Dì ơi, thanh toán 198 tệ, quét mã chỗ này."
Lúc Lạc Tinh Dữ nói chuyện, đã lấy điện thoại ra mở quét mã thu tiền.
Phản ứng đầu tiên của Cao Tiểu Huệ là mình nghe nhầm, bà ấy nhờ người đi mời Củng Đại Cường, quà tặng đến cửa cũng còn cao hơn chút tiền này.
Bà ấy nhìn về phía Lạc Văn Thư, "Đại sư, chuyện này..."
Lạc Văn Thư hơi gật đầu.
Cao Tiểu Huệ vẫn cảm thấy có chút không chân thật, thậm chí có chút ngượng ngùng, cuối cùng quét mã chuyển cho 888 tệ qua, nói là số cát lợi.
Sau đó lại nói chuyện đơn giản mấy câu, Lạc Văn Thư lập tức dẫn Kim Hữu Tiền và Lạc Tinh Dữ rời khỏi bệnh viện, ở gần đó tìm một cái hẻm vắng người, mở quỷ môn ra, mượn đường U Minh, rất nhanh đã đi đến cái thôn lúc trước.
Dưới bầu trời âm u chỉ thấy hai bóng trắng đứng bên trong căn nhà mái ngói tràn đầy dây mây và dây leo.
Là Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch.
Vốn dĩ những chuyện nhỏ nhặt này, là không cần Vô Thường cai quản phần đất này tự mình ra tay, giao cho tiểu quỷ cấp dưới là được.
Nhưng loại dị loại kia, trước kia chưa từng thấy, rất quỷ dị, bên U Minh đã chịu thiệt, vì vậy đặc biệt cẩn thận.
"Hai vị đại nhân." Lạc Văn Thư chào hỏi.
Tạ Phỉ giống như ngày thường, gật đầu đáp lại.
Trái lại là Tạ Gia Thạch, đang nhàm chán buồn bã, sau khi thấy Lạc Văn Thư đi ra từ quỷ môn, trong nháy mắt đã có tinh thần.
"Lạc huyền sư, cô đến rồi! Loại chuyện này giao cho ta và Tạ Phỉ làm là được, nào phải cần làm phiền đến cô tự mình đến..." Anh ta vừa nói, vừa dời tầm mắt đến trên người Lạc Tinh Dữ ở bên cạnh Lạc Văn Thư, "Đây chính là Hành Tẩu Nhân Gian trong tin đồn đi, chỉ mới năm tuổi, đã có tu vi này, thiên phú như vậy, trăm năm hiếm gặp, không hổ là đứa bé nhà Lạc huyền sư!"
Tạ Gia Thạch này quá mức nhiệt tình, vốn dĩ Tạ Phỉ đã hơi đè nghi ngờ lần trước xuống, lúc này lại dâng lên.
Thậm chí anh nghi ngờ, có phải Tạ Gia Thạch có nhược điểm nằm trong tay Lạc Văn Thư, hoặc là có chuyện gì muốn nhờ cô giúp, nếu không không có cách nào giải thích những hành động thế này.
Lạc Văn Thư cười một tiếng, lạnh nhạt đáp lại, "Tôi dẫn hai đứa bé qua chỗ này chơi."
Nói cách khác, cô cũng không định làm gì, công việc đều để lại cho bọn họ làm.
Tạ Phỉ: "...”
Quả nhiên, cảm giác lúc trước của anh không sai, Lạc Văn Thư chính là xem anh thành công cụ hình người, hơn nữa dùng rất thuận tay, rất thẳng thắng, là cái loại không khách sáo.
Mà đối với lần này Tạ Gia Thạch không thèm để ý, trái lại bộ dạng rất là hứng thú.
Lạc Văn Thư đơn giản kể lại chuyện của Cao Tân Dương, "Là một quỷ hồn rất thú vị, định mang hai đứa bé đi chơi một chút."
Tạ Phỉ ở một bên nghe xong, đã bắt đầu đồng tình với quỷ hồn kia rồi.
Chỉ nghe Tạ Gia Thạch vô cùng hứng thú hỏi, "Nghe rất thú vị, không biết Lạc huyền sư có thể dẫn theo ta được không?"
Tạ Phỉ: "...?"
Cậu là quên mình đang bận công việc sao?
"Tất nhiên có thể." Lạc Văn Thư cười trả lời.
Tạ Phỉ đã làm xong chuẩn bị một mình đi làm việc.
Rồi sau đó nghe được Lạc Văn Thư nói, "Tạ đại nhân cũng đi cùng đi."
Tạ Phỉ nghe vậy, dừng động tác trên tay một chút, sau khi yên lặng một lát, hơi gật đầu đồng ý, "Được."
Công việc này cũng không vội, có thể để xuống một lát rồi lại làm.
Vì vậy đoàn người đi vào trong thôn mua những tài liệu cần cho trò chơi, rồi sau đó dựa theo lời của Cao Tân Dương, tìm được nơi Cẩu Ca chôn tấm vải đỏ.
Trong dự liệu, đất bùn bị Cao Tân Dương dẫm chặt đã bị đào ra, tấm vải đỏ lộ ra, lộn xộn rối bời bên cạnh bùn đất.
Chữ viết phía trên vẫn rõ ràng như cũ, hạt gạo ngâm qua máu gà dính ở vị trí chính giữa, nhìn như thế nào cũng giống một hình người nhỏ.
Lạc Văn Thư lấy hư ảnh bắt được từ trên người của Cao Tân Dương ra, phối hợp với thuật pháp, rất nhanh đã phong tỏa khí tức quỷ hồn cùng với địa phương mà quỷ hồn ở.
Quỷ hồn còn đang ở biên giới thành phố Nghi Cốc, cách thôn này có chút xa, nhưng cũng không phải quá xa.
Tạ Phỉ yên lặng nhìn về phía Tạ Gia Thạch.
Tạ Gia Thạch hơi giật khóe miệng, rồi sau đó khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, còn khen một câu, "Chao ôi, lá gan đúng là lớn, vừa vặn ta đi quen biết một chút."
Lạc Văn Thư che giấu khí tức, chuẩn bị mở quỷ môn đi qua.
Lúc này Tạ Gia Thạch mở miệng, "Để ta đi, loại chuyện nhỏ này, cũng không nhọc Lạc huyền sư ra tay."
Anh ta vừa nói chuyện vừa vung tay lên, một đạo quỷ môn lặng yên không tiếng động xuất hiện trong sân ngôi nhà ngói.
Tạ Gia Thạch gật đầu với Lạc Văn Thư, rồi sau đó dẫn đầu đi trước.
Đoàn người xuyên qua địa giới U Minh, rất nhanh đã trở lại nhân gian.
Bầu trời vẫn âm trầm, gió gào thét thổi qua núi rừng.
Xa xa có một con sông nhỏ, địa hình cao thấp chập chùng, nước chảy có chút xiết.