Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 316

Chương 316 -
Chương 316 -

Trên đất trống bên cạnh, dựng mấy cái lều, trong đó có một cái lều đèn sáng trưng, tiếng cười đùa từ bên trong truyền ra.

"Đã chuẩn bị xong hết đồ rồi, tiếp theo thì sao?"

"Cẩu Ca, anh nhanh nói trò chơi chơi như thế nào?"

"Chuyện đó, chúng ta thật sự muốn chơi sao? Tôi nghe người khác nói, loại chuyện giống như thế này, dù là không tin, nhưng ít nhất cũng cần nên kính sợ..."

"Một trò chơi nho nhỏ mà thôi, nhìn cậu sợ thành dạng gì rồi kìa! Chúng ta cũng đã chuẩn bị đồ xong hết rồi, toàn bộ ở chỗ này, cậu cũng đừng làm cho người ta không vui nữa!"

"Đúng vậy đúng vậy, nếu quả thật không muốn chơi, cậu đi ra bên ngoài chờ đi, chơi điện thoại một lát, hoặc là chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn, tốt nhất là cái sau, như vậy buổi tối chúng ta có thể ăn liền, cũng sẽ không vất vả chuẩn bị!"

Nữ sinh nói được một nửa thì bị cắt đứt, nhìn những người khác trong lều, bộ dạng của bọn họ đều vô cùng hứng thú.

Nam sinh cắt đứt lời của cô ấy vừa rồi, cũng chỉ nhìn cô ấy, sau đó rất nhanh đã dời ánh mắt đi.

Vào giờ phút này, hoàn toàn không có người nào để ý cô ấy.

Trong nháy mắt cô ấy hơi do dự, đang suy nghĩ có muốn chơi trò chơi với bọn họ hay không, nếu không hình như tỏ ra cô ấy có chút bất hòa với nhóm.

Nhưng vì sự sợ hãi trong lòng vẫn lựa chọn nhượng bộ.

"Vậy... Vậy tôi đi ra ngoài trước, mọi người cứ từ từ chơi đi." Cô ấy nhỏ giọng nói.

Không ai để ý đến cô ấy.

Cô ấy có chút lúng túng rủ mi mắt, chuẩn bị đi ra ngoài.

Chợt có một âm thanh vang lên, "Thật sự không chơi sao, chỉ là một trò chơi nhỏ mà thôi, không hại gì đâu."

Người nói chuyện là Cẩu Ca, người phát động buổi tụ họp này, là người được hoan nghênh nhất, lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ta.

Nữ sinh nghe vậy thì sững sốt một chút, cô ấy thật sự không nghĩ còn có người chú ý đến mình, còn là một người được mọi người xem là trung tâm, trong lúc nhất thời, trong lòng cô ấy có chút dao động.

Cẩu Ca cười với cô ấy một tiếng, "Mọi người đều hy vọng em có thể ở lại chơi với nhau."

Nữ sinh nghe được lời của anh ta, lại liếc nhìn những người khác trong lều, vẻ mặt của bọn họ đều là mất kiên nhẫn, qua loa lấy lệ, thật sự không nhìn ra được vẻ mặt "Hy vọng em có thể ở lại".

"Không cần, mọi người tự chơi đi." Trong nháy mắt cô tỉnh hồn lại, sự dao động mới vừa rồi kia cũng tan thành mấy khói.

Sau khi nói xong, nhanh chóng trối ra khỏi lều vải.

Trong quá trình đó loáng thoáng nghe có người nhỏ giọng nói một câu "Coi như có chút tự mình biết mình".

Nhất thời cô ấy cảm thấy có chút khó chịu.

Trong lều, Cẩu Ca hơi cúi đầu, trong mắt lóe ra một tầng sương mù không dễ phát hiện, chợt lóe rồi biến mất, lúc ngẩng đầu lên lại, đã khôi phục bộ dạng nhiệt tình sáng sủa.

"Được rồi, tôi lại xác nhận lần nữa, người có mặt ở chỗ này, đều muốn chơi đúng không?"

Một đám người cười nói ồn ào, cậu một câu tôi một câu, cho ra câu trả lời khẳng định.

Bọn họ không biết là, sau khi bọn họ trả lời, một đạo oán khí ngưng kết thành sợi tơ màu đen, chậm rãi quấn quanh trên người bọn họ.

Trên đỉnh của lều vải bình thường, cũng trong nháy mắt biến thành một cái nhà tù đặc biệt, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Đối với chuyện này, một đám người đều không biết gì, có một nam sinh còn cười hì hì hỏi, "Xin hỏi một chút, tôi có thể quay video được không? Mới vừa rồi tôi có nói chuyện này với các anh em của mình, bọn họ cũng cảm thấy có hứng thú, muốn xem một chút.”

"Tôi không có ý kiến." Cẩu Ca cười nói.

Vốn dĩ những người khác cũng không quá để ý, lại có anh ta dẫn đầu tỏ thái độ, vì vậy chuyện này rất nhanh đã được quyết định.

Sau khi Cẩu Ca giải thích đơn giản quy tắc, trò chơi chính thức bắt đầu.

Hai viên xúc xắc màu đỏ, bị ném vào bên trong chén đen, sau khi xoay mấy vòng thì ngừng lại.

Một cái ba điểm một cái bốn điểm, hợp lại là bảy, đối ứng với một nam sinh đầu đinh.

"Vận may của tôi luôn không tệ hì hì!" Nam sinh này cười nói một câu, sau đó mới hỏi, "Thần Gạo Thần Gạo, xin hỏi năm nay tôi có thể thoát kiếp độc thân được không?"

Vốn dĩ một đám người đang ồn ào, lúc cậu ta hỏi vấn đề thì lập tức yên tĩnh lại, vừa nghe cậu ta đặt câu hỏi vừa nhìn chằm chằm vào hạt gạo bị ngâm máu gà đặt ở trung tâm tấm vải đỏ.

Bỗng nhiên, hạt gạo dính ở trung tâm lăn xuống.

Trong lều nhất thời vang lên một trận ồn ào.

Ở trong tiếng hoan hô của một đám người, hạt gạo kia nhảy lên, cuối cùng rơi vào vòng tròn "Không" trên tấm vải đỏ.

"Ha ha ha ha!"

"Chúc mừng chúc mừng, lại là một năm độc thân!"

"Má ơi, cái này vậy mà là thật! Cẩu Ca thật trâu bò!"

"Cẩu Ca nhanh ném xúc xắc đi, tôi đã không kịp chờ đợi muốn hỏi Thần Gạo rồi!"

Cẩu Ca cười nói được, vừa vươn tay cầm hai viên xúc xắc trong chén, lại ném vào.

"Ngươi nói, chút nữa ta ăn tên này như thế nào đây?” Một giọng nói u ám lạnh lẽo vang lên.

Những người khác đều đang nhìn chằm chằm xúc xắc, chờ đợi con số được đưa ra, hình như không nghe được gì cả.

Mà sự thật đúng là như vậy, tiếng nói này chỉ có Cẩu Ca có thể nghe được, vang lên bên tai anh ta.

Nói chuyện là một đứa bé sơ sinh rất nhỏ, miễn cưỡng có được đường nét đại khái của loài người, trên bụng còn treo một đoạn cuống rốn, trên người là máu tươi dầm dề, nhìn vào vô cùng khiếp sợ.

Nó ngồi trên vai Cẩu Ca, nhìn chằm chằm nam sinh hỏi vấn đề đầu tiên.

Ánh mắt của nó giống như một lỗ máu, không phải là ánh mắt bình thường, nhưng có thể cảm nhận được sự tham lam nồng đậm bên trong đó.

Nam sinh bị nó nhìn đột nhiên có chút lạnh, còn có loại cảm giác bị theo dõi, chuyện này làm cho cậu ta cảm thấy có chút không thoải mái, vì vậy ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, mà những người khác thì đều nghiêm túc chơi trò chơi, cũng không thấy khác thường gì.

Bình Luận (0)
Comment