Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 317

Chương 317 -
Chương 317 -

Cậu ta nghĩ có lẽ cảm giác của mình sai rồi, cho nên cũng thả lỏng, hơi kéo cổ áo ra một chút, sự chú ý lại quay về trên trò chơi.

"Ta chui vào bụng của cậu ta, trước tiên ăn hết nội tạng bên trong thì thế nào?" Trẻ sơ sinh quỷ dị, dùng giọng điệu tự nhiên, nói ra lời đáng sợ.

"Tùy tiện." Cẩu Ca đáp lại.

Trẻ sơ sinh nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, "Hình như ngươi không được vui cho lắm."

"Không có." Ngoài miệng Cẩu Ca nói như vậy, nhưng trong lòng đang điên cuồng chửi rủa.

Anh ta mất mấy năm, cẩn thận hoạt động khắp nơi, lừa một số người, thật vất vả mới nuôi ra được một qủy hồn, mắt thấy có thể cống hiến sức lực cho anh ta rồi.

Mấy ngày trước, anh ta lừa một đám người đến một cái thôn cách chỗ này không xa, dẫn bọn họ chơi trò chơi, cuối cùng quỷ hồn lựa chọn một nam sinh cao gầy teo, tên là Cao Tân Dương.

Dựa theo kế hoạch, sau khi trò chơi kết thúc, quỷ hồn sẽ nhanh chóng giết chết nam sinh kia, lấy chuyện này làm tăng lực lượng của mình.

Ngày đó anh ta đi đào đồ dùng cho trò chơi ra, giải trừ hạn chế đối với quỷ hồn, nhưng mới moi ra, còn chưa kịp làm gì, bỗng nhiên cảm thấy trên chân chợt lạnh, có vật gì đó nắm lấy chân anh ta, trong nháy mắt thân thể giống như bị đông lại.

Anh ta chật vật cúi đầu nhìn xuống, lập tức thấy một đứa bé sơ sinh quỷ dị máu tươi dầm dề, từ chân của anh ta, từ từ leo lên ngồi trên bả vai của anh ta.

Quỷ hồn mà anh ta khổ sở nuôi mấy năm, ngay cả chút phản kháng cũng không có, trong nháy mắt đã bị trẻ sơ sinh quỷ dị này ăn mất.

Anh ta cho rằng mình khó thoát tai kiếp, không nghĩ trẻ sơ sinh quỷ dị này không có giết anh ta, nhưng cũng không bỏ qua cho anh ta, mà là dây dưa với anh ta, để cho anh ta cũng nuôi dưỡng nó giống như lúc trước nuôi quỷ hồn kia.

Anh ta luôn cẩn thận, sau khi mỗi lần ra tay, cũng phải đợi một khoản thời gian, chắc chắn không thành vấn đề, mới có thể lựa chọn mục tiêu mới.

Nhưng trẻ sơ sinh quỷ dị kia lại không chờ được, rất nóng ruột, ra lệnh cho anh ta phải nhanh chóng chọn xong mục tiêu.

Anh ta không dám chống lại, chỉ có thể mạo hiểm, tiếp tục gây án trên thành phố Nghi Cốc.

Hơn nữa dựa theo thói quen của mình, một lần chỉ chọn ra một mục tiêu ra tay, mà trẻ sơ sinh quỷ dị này lại không giống, hình như hoàn toàn không biết sợ, người nào tới cũng không từ chối.

Nói cách khác, giờ phút này tất cả mọi người trong lều, đều bị theo dõi, chờ đợi bọn họ, chỉ có một con đường chết.

Mà nữ sinh bên ngoài kia, mặc dù không tham gia trò chơi, nhưng dựa theo tính cách tham lam và tàn nhẫn của trẻ sơ sinh quỷ dị, đoán chừng cũng không thoát khỏi được cái chết.

Trong đầu anh ta suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng trong thực tế chỉ có một cái chớp mắt mà thôi.

Chỉ nghe trẻ sơ sinh quỷ dị tiếp tục nói, "Là bởi vì quỷ hồn lúc trước nuôi đúng không?"

"Tôi không có." Cẩu Ca cường điệu trả lời.

"Một tên phế vật mà thôi, hoàn toàn không giúp được gì cho ngươi, cứ đi theo ta đi, đến lúc đó ngươi muốn cái gì, ta đều sẽ giúp ngươi thực hiện." Trẻ sơ sinh cười âm trầm, nói chuyện sát bên tai Cẩu Ca, giọng nói giống như một loại mua chuộc trấn an, nhưng cũng giống như một loại cảnh cáo.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trò chơi đã tiến hành được rất nhiều vòng, có một người được mệnh danh "quỷ xui xẻo" không được chọn trúng lần nào, lần này rốt cuộc ném ra được số của cậu ta.

"Rốt cuộc cũng đến tôi rồi!!" Cậu ta cảm khái, rồi sau đó không kịp đợi mà hỏi.

Hạt gạo ngâm trong máu gà, rất nhanh cũng cho câu trả lời.

Lúc này có người đề nghị, thời gian không còn sớm, trước tiên dừng chơi, đi ra ngoài ăn gì đó lập đầu bụng rồi trở về tiếp tục.

Những người khác cũng đồng ý.

Trẻ sơ sinh quỷ dị trên vai Cẩu Ca cũng gật đầu theo, "Rốt cuộc cũng có thể ăn cơm rồi..."

Kết thúc trò chơi, đoàn người định đi ra khỏi lều vải.

Người ngồi cạnh cửa là nam sinh đầu tiên hỏi vấn đề, cậu ta đang chuẩn bị đứng dậy, lúc ngẩng đầu trong lúc vô tình nhìn thấy hình như trên vai của Cẩu Ca có thứ gì đó.

Nhưng không đợi cậu ta thấy rõ ràng, bỗng nhiên vật kia động đậy, tốc độ nhanh đến mức không nhìn rõ, chỉ còn lại một cái bóng, xông thẳng đến chỗ cậu ta.

Cậu ta hoàn toàn không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn vật kia, đụng vào trong bụng của mình.

"A!" Cậu ta giật mình, theo bản năng hét một tiếng.

"Sao vậy?"

Những người khác vội vàng nhìn đến.

"Có một món đồ..." Nam sinh theo bản năng vừa nói vừa chỉ vào bụng mình, kết quả không có gì cả, trên đất cũng không có, thậm chí cậu ta cũng không còn cảm giác bị thứ gì đó đụng vào nữa.

"Cái gì thế?"

"Là sâu à?"

"Không có gì hết..."

Nam sinh ngẩn ra, phục hồi lại tinh thần, "Có thể là tôi nhìn lầm..."

"Cái gì!"

"Đi đi, đi làm chút đồ ăn, đói chết tôi!"

"Không biết Tiểu Na đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn chưa..."

Những người bên cạnh vừa trao đổi vừa đi qua nam sinh kia định kéo khóa kéo của lều vải.

Bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng thét chói tai.

"A a a a---"

Những người khác sợ hết hồn, rồi sau đó thấy người phát ra âm thanh là nam sinh mới vừa rồi, nhất thời có chút khó chịu.

"Đại ca, cậu lại thế nào?"

"Đột nhiên gào như quỷ kêu vậy, rất dọa người đó!"

Mọi người oán trách mấy câu, dần dần phát hiện tình huống không đúng, chỉ thấy nam sinh kia ngã xuống đất, thân thể co ro, tay che bụng mình.

Vẻ mặt của cậu ta vô cùng thống khổ, mới vừa rồi còn rất tốt, bỗng nhiên bây giờ đã tái nhợt, trên trán còn toát mồ hôi lạnh.

"Cậu... Cậu không sao chứ?"

Những người khác lập tức có chút hoảng hốt, nhanh chóng đi đến kiểm tra tình huống của cậu ta, vừa quan tâm hỏi.

Bình Luận (0)
Comment