Quỷ anh hung hăng trừng đứa bé ở bên ngoài kia, đứa bé này vừa rồi kêu người, chứng minh bên ngoài ít nhất còn có một người, vậy có lẽ vấn đề nằm ở chỗ đó.
Nó định nhìn về phía bên ngoài lều thăm dò, nhưng mới vừa có suy nghĩ này, đã nhìn thấy đứa bé kia, không chỉ không bị hù dọa bởi ánh mắt oán độc của nó, trái lại còn làm mặt quỷ với nó.
"Lêu lêu ~ ~ "
Đối với quỷ anh mà nói, đây chính là một loại khiêu khích.
Nó là ác quỷ được con người bồi dưỡng ra, tu vi không tầm thường, nhưng tâm trí lại chưa đặc biệt trưởng thành, lập tức bị chọc giận.
"Ta muốn ăn ngươi!!" Nó thét lên một tiếng, chui ra từ trong bụng nam sinh, chạy thẳng đến đến bé trai phía trước.
Chỉ một cái chớp mắt, đã đến trước mặt đứa bé.
Bỗng nhiên một cổ uy áp cường đại từ ngoài cửa tấn công đến, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ không gian.
Nhận ra được khí tức độc nhất vô nhị của U Minh, trong nháy mắt cơ thể quỷ anh cứng đờ, giống như bị nhấn nút tạm dừng, trôi lơ lửng trên không trung.
Vẻ mặt oán độc dữ tợn của nó không kịp thay đổi, kinh hoảng đã xuất hiện, cảm xúc này trộn vào với nhau, vừa quỷ dị vừa buồn cười.
Tạ Gia Thạch đi vào từ bên ngoài lều, quét mắt nhìn một cái, cũng đã hiểu tình huống bên trong lều.
"Chín đạo nguyền rủa lấy mạng người, lá gan rất lớn đó." Tạ Gia Thạch vẫn nở nụ cười, nhưng lời nói lại không có chút nhiệt độ nào.
Một ác quỷ nho nhỏ, lại lớn gan giết đến địa bàn của anh ta muốn một lấy giết chín người, thật sự là không đặt anh ta vào trong mắt.
Đáng giận hơn là, nếu hôm nay Lạc Văn Thư không đột nhiên đến, mặc kệ sau này kết quả của ác quỷ này như thế nào, ít nhất hôm nay nó có thể thực hiện được, chín người trong lều này, và nữ sinh liên quan ở bên ngoài kia, đều sẽ chết ở chỗ này.
"Tạ Gia Thạch - Vô Thường của U Minh!" Quỷ anh là quỷ bản xứ của thành phố Nghi Cốc, người bồi dưỡng nó có nói qua tình huống ở chỗ này, trong đó có tin tức của Vô Thường quản lý nơi này.
Trong nháy mắt, quỷ anh cảm nhận được tâm trạng sợ hãi và tuyệt vọng của nam sinh bị nó chui vào trong bụng.
Nó nghĩ không ra, nó đã vô cùng cẩn thận che dấu khí tức, vả lại gần chỗ này cũng không có án mạng nào xảy ra, tại sao một Vô Thường bận rộn trăm công nghìn việc, lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
Sớm biết sẽ như vậy, nó đã không nên trộm lén chạy ra ngoài.
Chờ một chút!
Bỗng nhiên trong mắt quỷ anh dâng lên một chút hy vọng, còn có tên kia!
Bọn họ là châu chấu trên cùng một sợi dây, nếu nó xảy ra chuyện gì, cái tên kia cũng sẽ không tốt, có lẽ sẽ có cách cũng không biết chừng.
Dù sao mặc dù Vô Thường của U Minh lợi hại, nhưng cũng không phải là không thể chết.
Quỷ anh cẩn thận che giấu suy nghĩ, để tránh bị phát hiện.
Nó thử một chút, quả nhiên nơi này đã bị ngăn cách, nhưng nó và tên kia có liên lạc đặc biệt, cho dù là Vô Thường của U Minh, cũng không có cách nào ngăn cản nó truyền tin tức ra ngoài, chỉ là sẽ có chút phí sức mà thôi.
Quỷ anh điên cuồng suy tính trong lòng, phải kéo dài thời gian như thế nào.
Bỗng nhiên nghe được Tạ Gia Thạch nói, "Lạc huyền sư, vật này giao cho cô, để nó lại một hơi cho ta là được."
Quỷ anh sửng sốt một chút, men theo ánh mắt Tạ Gia Thạch nhìn sang, lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào, trong lại có người đi vào trong lều.
Hai nam một nữ, một người đàn ông trong đó mặc trường sam màu trắng, khí tức quanh người bị ẩn giấu, nhưng nhìn cũng biết không giống loài người, bởi vì không có sinh khí, chuyện này làm cho quỷ anh vô cùng kiêng kỵ, cảm giác có một loại dự cảm xấu.
Còn về hai người khác, trái lại nó không thèm để ý.
"Được." Lạc Văn Thư gật đầu, nhìn về phía đám người trẻ tuổi ở trong lều, "Các người đi trước đi, nhớ đưa người này đến bệnh viện."
Là chỉ nam sinh nằm trên đất, dưới sự đau đớn kịch liệt và sợ hãi hành hạ, sau khi quỷ anh rời đi, cậu ta đã hôn mê.
Lạc Văn Thư giơ tay làm pháp quyết, một luồng linh khí rời tay, chui vào thân thể của nam sinh, mắt thường có thể thấy sắc mặt tái nhợt của cậu ta trong nháy mắt đã chuyển biến tốt lên, chân mày nhíu chặt cũng thả lỏng không ít.
Lúc này những người khác mới phục hồi lại tinh thần, có một cảm giác sống sót sau tai nạn, có mấy người nhát gan còn bật khóc.
Sau khi bọn họ nói cảm ơn với nhóm người của Lạc Văn Thư, phối hợp với đồng bạn mang người đi ra ngoài, vừa vội vàng gọi cấp cứu, vừa thu dọn đồ đạc, khẩn cấp muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, không muốn ở lại một giây một phút nào.
Rất nhanh đám người không liên quan đều đã rời đi.
Trong lều chỉ còn lại đám người Lạc Văn Thư và quỷ anh, ngoài ra còn có Cẩu Ca - người nuôi quỷ bị xem nhẹ.
"Đừng sợ, hôm nay chúng tôi đến, chỉ là muốn chơi một trò chơi với các người mà thôi." Lạc Văn Thư cười, cô nhìn về phía Cẩu Ca, nói, "Hình như Thần Gạo mà cậu nuôi không có ở đây, chẳng qua không sao, có thể dùng nó để thay thế."
Lúc nói đến những lời cuối cùng, Lạc Văn Thư nhìn quỷ anh đang trôi lơ lửng trên không trung.
Hai phút sau.
Quỷ anh ngồi trên vai Cẩu Ca, nhìn mấy người khách không mời mà đến trước mặt, ngồi xung quanh tấm vải đỏ, trong đó còn có hai người lộ ra vẻ vô cùng mong đợi, hình như thật sự là đến chơi trò chơi vậy.
Trong lòng của nó còn sợ hãi bất an hơn, lại có chút mờ mịt, không biết tại sao lại có chuyện này.
Lạc Tinh Dữ thúc giục, "Nhanh bắt đầu đi!"
Cẩu Ca mặt không cảm xúc, yên lặng ném viên xúc xắc màu đỏ vào trong chén màu đen.
Mấy oán khí màu đen ngưng tụ thành sợi tơ, từ trên người quỷ anh bảy ra, chia ra quấn lên người mấy người chết.