Nhìn thì tình huống này không khác gì với tình huống đám người trẻ tuổi kia gặp phải, nhưng thật ra không phải, rơi trên người bọn họ là nguyền rủa lấy mạng, mà rơi trên đám người Lạc Văn Thư, lại tương tự giống như khế ước.
Mà lần này, quỷ anh ở về phía hoàn cảnh xấu.
Sau khi xúc sắc nhanh chóng lăn mấy vòng, xúc xắc hiện hai điểm, đối ứng với Tạ Phỉ.
Lạc Văn Thư ngồi xếp bằng dưới đất, hơi nghiêng đầu nhìn anh, cười nói, "Tạ đại nhân "Vận may không tệ" nha."
Ở trong loại trò chơi này, bình thường là người vận may không tốt mới dễ dàng bị chọn trúng.
Những người khác rối rít nhìn về phía Tạ Phỉ, tò mò anh sẽ hỏi vấn đề gì.
Mà Tạ Phỉ thì thật ra cũng chưa nghĩ ra là muốn hỏi gì, anh hơi rũ mi suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng nói, "Ngươi có biết ta đến từ đầu không?"
Sau khi nghe được Lạc Văn Thư xưng hô "Tạ đại nhân", trong nháy mắt sắc mặt quỷ anh trở nên càng khó coi hơn, trước đó dự cảm bất thường của nó quả nhiên ứng nghiệm, người đàn ông mặc trường sam màu trắng này cũng là một Vô Thường của U Minh!
Trong căn lều nho nhỏ này, lại có hai Vô Thường U Minh, hơn nữa còn chơi trò chơi với nó, nó có tài đức gì chứ.
Quỷ anh sợ Tạ Phỉ sẽ hỏi vấn đề vô cùng khó trả lời.
Hoặc là nói, vấn đề của Vô Thường, chỉ cần không phải cố ý nhượng bộ, mặc kệ hỏi cái gì, đối với nó mà nói đều là khó trả lời.
Nó vô cùng căng thẳng và thấp thỏm, chờ đợi Tạ Phỉ mở miệng.
Mà sau khi nghe câu hỏi của Tạ Phỉ, trong nháy mắt nó thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may không phải vấn đề quá khó khăn, mặc dù nó cũng không trả lời được, nhưng trừng phạt đến từ quy tắc sẽ không quá nghiêm trọng.
"Ta từ bỏ." Quỷ anh nói.
Trong nháy mắt nó nói xong, lâp tức cảm giác lực lượng trên người mình bị rút đi một chút.
Ngay sau đó nó lập tức nhìn thấy Cẩu Ca yên lặng đưa tay cầm xúc xắc trong chén, lại ném vào lần nữa.
Quỷ anh sửng sốt một chút, rồi sau đó điên cuồng chửi rủa trong lòng.
Nhân loại này đang trả thù nó.
Vòng trước mới vừa trả lời xong, lập tức bắt đầu vòng tiếp theo, thì đồng nghĩa với việc rất nhanh nó lại phải trả lời câu hỏi.
Nếu như ném trúng Vô Thường U Minh, nó cũng không dám hy vọng xa vời đối phương sẽ còn hỏi vấn đề không quan trọng, lỡ như độ khó quá cao, nó không trả lời được, đến lúc đó trừng phạt của quy tắc hạ xuống, nó nhất định sẽ không chịu nổi.
Hành động của nhân loại này, không khác nào ép nó vào con đường chết.
Quỷ anh hận không thể xé Cẩu Ca thành tám mảnh, uống máu ăn thịt của anh ta, nhưng giờ phút này, cái gì cũng không làm được.
Xúc xắc trong ché dừng lại.
Con số 6, không có người nào đối ứng, vòng này hủy bỏ.
vận may của quỷ anh không tệ.
Nhưng không đợi nó thở phào một hơi, chỉ thấy Cẩu Ca lại duỗi tay ra, lại bắt đầu ném xúc xắc vào trong chén.
Quỷ anh: "CMN nhà ngươi!!"
Một người một quỷ này có thể hợp tác hại tánh mạng của người khác, vốn dĩ Kim Hữu Tiền còn tưởng rằng, ít nhất giữa bọn họ sẽ có chút giao tình và tín nhiệm, hoàn toàn không nghĩ đến lại plactic như vậy, thuyền nhỏ hữu nghị còn chưa xuống nước, đã trực tiếp bị lật trên bờ.
Biểu hiện của Cẩu Ca, cho người ta một loại cảm giác, chính là hận không thể giết chết quỷ anh trên bả vai kia, không có một chút do dự, không muốn lãng phí một giây nào.
Kim Hữu Tiền thấy vậy, bỗng nhiên có một suy nghĩ không quá hiền lành.
Cậu ta nhìn về phía Lạc Văn Thư, thử kêu một tiếng, "Sư phụ..."
Cùng lúc đó, Lạc Tinh Dữ cũng nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Văn Thư: "Mẹ ơi..."
Giọng nói của hai người gần như vang lên cùng một lúc, sau khi kêu xong đều sững sốt một chút, nhìn về phía đối phương, rồi sau đó, từ trên mặt đối phương, nhìn thấy được vẻ mặt của mình.
Yên lặng trong chốc lát.
"Anh Hữu Tiền, anh hỏi trước đi."
Tinh Tinh, em hỏi trước đi."
Hai người lại ăn ý đồng thời mở miệng.
Lạc Văn Thư thấy có chút buồn cười, "Vốn dĩ dẫn các người đến đây là chơi, cho nên không sao, cứ tùy tiện chơi."
"Cảm ơn mẹ!"
"Cảm ơn sư phụ!"
Tạ Gia Thạch ngồi xếp bằng ở một bên, một tay chống cằm, xem xong một màn này, trong lòng cảm thấy vô cùng thú vị, còn thú vị hơn mấy công việc vừa nhàm chán lại phức tạp của địa phủ, không trách mọi người lại lưu lại nhân thế.
Anh ta nhìn về phía Tạ Phỉ, muốn trao đổi cảm nhận một chút, mặc dù trước mắt người này không biết gì cả, còn bị che giấu không biết chuyện liên quan, nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì đến tình huống bên trong lều cả.
Kết quả nhìn sang, chỉ thấy Tạ Phỉ ngồi đàng hoàng nghiêm túc ở chỗ đó, trên măt không cảm xúc, bộ dạng thật sự rất nghiêm chính, không khác gì với lúc trước cả.
Tạ Gia Thạch chợt cảm thấy không thú vị, vội vàng dời tầm mắt.
Vòng xúc xắc này, cũng không biết là có uống lộn thuốc hay không, lăn rất nhiều vòng trong chén.
Quỷ anh ngồi trên bả vai của Cẩu Ca, nhìn chằm chằm vào xúc sắc, căng thẳng đến mức lưng cũng dựng thẳng.
Rốt cuộc, xúc xắc dừng lại, con số 3 hiện lên, đối ứng với Lạc Tinh Dữ.
Cậu bé đã sớm suy nghĩ xong câu muốn hỏi, thấy lắc đến cmình, không đợi kịp mà hỏi, "Mới vừa rồi ta gõ mấy cái?"
Vốn dĩ quỷ anh còn lo lắng trẻ con không hiểu chuyện, sẽ hỏi mấy vấn đề không thiết thực, thần thoại gì đó, không nghĩ đến là cái này, giống như là cho vậy.
Nó thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hơi đắc ý nhìn Cẩu Ca, giống như đang khiêu khích, ngươi ném nhanh hơn nữa thì có lợi ích gì, xúc xắc ngừng lại, còn lắc đến chỗ đứa bé ngây thơ này, có thể làm gì được ta?
"Ba cái." Quỷ anh trả lời.
Nó ở trong hoàn cảnh xấy, quy tắc của trò chơi là do đối phương lập ra.
Lần này nó trả lời đúng, dựa theo quy tắc, người đặt câu hỏi cần phải bỏ ra cái giá nhất định.