Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 322

Chương 322 -
Chương 322 -

Trong lòng Cẩu Ca rất rõ ràng, chuyện anh ta làm, nếu như không bị phát hiện, như vậy có thể sống yên ổn không có chuyện gì, nhưng một khi bị bắt, anh ta hoàn toàn không có con đường sống.

Lần này nếu như chỉ là tiểu quỷ câu hồn, anh ta và quỷ anh hoàn toàn không cần sợ hãi.

Đáng tiếc người đến là Bạch Vô Thường, hơn nữa còn là hai người.

Cẩu Ca không cómột suy nghĩ phản kháng nào, trực tiếp nhận mệnh.

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng anh ta dùng hết khả năng trả thù quỷ anh.

Nếu như không phải thứ này đột nhiên xuất hiện, ăn mất quỷ hồn mà anh ta khổ sở nuôi dưỡng, lại uy hiếp anh ta tiếp tục gây án, có lẽ anh ta sẽ không bị bắt.

Đạo lý này, tất cả mọi người ở chỗ này đều biết.

Mặc dù quỷ anh không được thông minh cho lắm, nhưng có lẽ cũng hiểu được, Cẩu Ca không biết tại sao lúc mình lại có thể tự nhủ ra những lời đó.

Có lẽ là bị tức giận cho ngu đi.

Cẩu Ca suy nghĩ trong lòng, lại trở về chỗ ngồi

Mà Kim Hữu Tiền thì rút hai tờ tiền từ trong xấp tiền, "Cho ngươi hai trăm, không cần thối lại."

Quỷ anh: "..."

Nó đã không muốn mắng nữa, chủ yếu mới vừa rồi mắng quá nhiều, hơi mệt.

Ít nhất còn tốt hơn bùa bình an.

Nó tự nói với mình như vậy.

Thật vất vả an ủi được mình một chút, chỉ thấy Cẩu Ca lại vươn tay ném xúc xắc.

Má nó!

Lần này số được lắc ra là 3, đối ứng với Lạc Tinh Dữ.

Cậu bé suy nghĩ một chút, hỏi quỷ anh, "Ngươi nói, buổi tối chúng ta sẽ ăn cái gì?"

Quỷ anh thật sự không muốn trả lời loại vấn đề rác này, nhưng đồng thời cũng không muốn bị trừng phạt bởi vấn đề rác này, sau khi đơn giản suy nghĩ một trận, vẫn cắn răng lựa chọn trả lời.

“Phố ăn vặt ở quảng trường Hội Mộng."

Kim Hữu Tiền nghe vậy, ánh mắt sáng lên, "Cái này được!"

Trước đó cậu ta còn đang nghĩ muốn đi đâu ăn tối, quỷ hồn này trực tiếp chỉ đường, có chút bản lĩnh nha.

"Cảm ơn ngươi!" Lạc Tinh Dữ cảm ơn từ tận đáy lòng, cười cong mắt rít ra một tấm bùa bình an thả vào vị trí mới vừa rồi.

Quỷ anh mặt không cảm xúc nhìn động tác của cậu bé, trong lúc lơ đãng chú ý đến xấp giấy trong tay cậu bé, sau khi rút hai tấm, phía dưới vẫn là bùa bình an.

... Đây là một xấp giấy đều là bùa bình an?!

Bỗng nhiên quỷ anh nghĩ tới đây, sững sốt thật lâu.

Vậy hai xấp giấy vàng hỏa phù và lôi phù có chất lượng cao hơn bùa bình an này cũng đều là thật?!

Không thể nào!

Tuyệt đối không thể!

Coi như cải trắng trong chợ, trẻ con tùy tiện cầm chơi, cũng sẽ bị phụ huynh đánh, huống chi là bùa chú trân quý.

Ở bên cạnh Cẩu Ca cũng mặc kệ quỷ anh đang sụp đổ, tiếp tục ném xúc xắc.

Lần này là số Lạc Tinh Dữ, đối ứng với Tạ Gia Thạch.

Quỷ anh: "..."

Để cho ta chết đi, ngay bây giờ!

Chết thì không thể nào chết được, cho nên cuối cùng quỷ anh chỉ có thể đối mặt với Tạ Gia Thạch,

Với nó mà nói, Tạ Gia Thạch này còn là tồn tại đáng sợ hơn vị Bạch Vô Thường còn lại.

Tất nhiên, quỷ anh cũng không biết rốt cuộc Tạ Gia Thạch và vị Bạch Vô Thường còn lại ai lợi hại hơn ai.

Dù sao nó chỉ là một thứ được đào tạo, tin tức liên quan đến U Minh địa phủ, đều là biết từ chỗ người nuôi nó, mà người nuôi nó cũng biết có hạn, tin tức liên quan đến cấp bậc như Hắc Bạch Vô Thường thì lại càng ít hơn.

Sở dĩ cho rằng như vậy, là bởi vì giờ phút này nó ở trên địa bàn của Tạ Gia Thạch, gây chuyện, đối với Tạ Gia Thạch đây là một loại khiêu khích.

Dưới tình huống bình thường, ác quỷ bị quỷ sai bắt, quá trình bị bắt sẽ hơi thô bạo một chút, xong chuyện trực tiếp ném đến U Minh, sẽ có quỷ chuyên môn phục trách xử lý những chuyện tiếp theo.

Mà loại chuyện này của nó có 99% Tạ Gia Thạch sẽ trừng trị nó một trận trước.

Như vậy so sánh một chút, dưới tình huống được chọn, quỷ anh thật sự tình nguyện xúc xắc có thể lắc đến vị Bạch Vô Thường khác!

Vào giờ phút này, nó giống như tù nhân bị đặt đầu dưới lưỡi dao, chờ đợi quan chém đầu ném thẻ lệnh xuống.

Mà Tạ Gia Thạch chính là quan trông coi chém đầu.

Anh ta nhìn quỷ anh, trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt lại rất lạnh lẽo, sau khi suy nghĩ một chút, lạnh nhạt mở miệng hỏi, "Nói qua cũng nói lại, ta vẫn luôn rất tò mò, lấy vẻ ngoài của Tạ đại nhân này, mặc kệ là ở chỗ này, đều là loại rất được hoan nghênh, nhưng ta biết anh ta lâu như vậy rồi, cũng không nghe được chút tin đồn gì, ngươi nói thử xem, trước kia Tạ đại nhân có hồng nhan tri kỷ gì đó không?"

Quỷ anh: "...???"

Đây là vấn đề mà người có thể hỏi sao?

Mặc dù Tạ Gia Thạch không phải là người, nhưng đây cũng quá ác độc đi!!

Ở chỗ này hỏi vấn đề này, rõ ràng là cầm dao cùn cứa lên da thịt của nó mà!

Không trả lời được, sẽ bị quy tắc trừng phạt.

Trả lời, cũng không phải là chuyện tốt, sẽ đắc tội một vị Bạch Vô Thường khác.

Trước mắt, tin tức cầu cứu của nó còn chưa đưa ra ngoài được, nói cách khác trò chơi đau tim này vẫn phải tiếp tục chơi, nếu trong thời gian này xúc sắc lại lắc đến số của đối phương...

Hình ảnh kia quá đáng sợ, quỷ anh không muốn nghĩ đến nữa.

Như vậy con đường bày ra trước mắt nó, thật ra cũng chỉ còn lại một cái.

"Ta... Không biết." Nó nhỏ giọng trả lời, vốn dĩ giọng nói âm u đáng sợ, lúc này có thêm một chút tuyệt vọng và khuất nhục, cũng không làm cho người ta sợ nữa.

"Thật tiếc nuối." Ngoài miệng Tạ Gia Thạch nói như vậy, nhưng vẻ mặt và giọng điệu thì rất hờ hửng.

Hiển nhiên với kết quả này, anh ta cũng không bất ngờ, hoặc có lẽ nói lúc đầu anh ta cũng không trông cậy vào một quỷ hồn có thể trả lời, cái vấn đề này coi như là cố ý nói ra cho Tạ Phỉ nghe, đơn giản chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment