Chỉ nghe giọng nói kia tiếp tục vang lên, "Trước khi các người dọn vào căn nhà đó, nó đã ở trong đó rồi..."
Giống như một con mảnh thú ẩn núp, há cái miệng to như chậu máu, ngụy trang thành dáng vẻ của cổng và sân, chờ đợi con mồi tự đưa đến cửa, đi vào trong miệng của nó.
Mượn vận, điểm chính là chữ mượn, đối ứng với nó là trả.
Đây là một trong những quy luật cơ bản nhất của trời đất, cũng là một loại quy tắc mà mọi người ngầm thừa nhận cho đến này.
Trong cuộc sống thực tế, mượn đồ cần chủ nhân đồng ý, sau đó cần phải trả lại, không nhất định là thứ bị mượn đi, cũng có thể dùng thứ khác để thay thế.
Ở trong thuật pháp Huyền môn, mượn vận cũng dựa vào quy tắc này, nhưng lại có một chút khác.
Giống như tiền có ký hiệu đặc biệt ở trên đường, bạn nhìn một cái là có thể nhìn ra đây không phải là tiền không cẩn thận bị rơi ở chỗ này, đó chính là tiền mượn vận.
Nó để ở nơi đó, tương đương với đang hỏi, nếu bạn nhận, thì đại biểu đồng ý.
Trên mạng sẽ có người cười nhạo --- Nếu tin cái chuyện kỳ quái này thì tránh xa ra, để cho người ta đến nhặt.
Lời này cũng không thể nói không đúng, bởi vì hôm nay người chân chính biết thuật pháp huyền môn, đã rất ít. Phần lớn người để tiền mượn vận ở ven đường đều chỉ là thứ an ủi trong lòng, trên thực tế không có tác dụng gì.
Nhưng loại chuyện này ai biết được, lỡ như vận may của bạn không tốt, nhặt trúng tiền mượn vận thật thì sao?
Chuyện một nhà Trần Thu Linh gặp, hình như không giống lắm với mượn vận, dù sao bọn họ cũng không biết sự tồn tại của khoản tiền kia, cũng sẽ không tồn tại vấn đề cầm tiền rồi thì đồng ý cho mượn vận.
Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ.
Giống như trong cuộc sống thực tế, mượn đồ cũng không nhất định sẽ trả lại, sẽ có loại người khuất nợ trốn nợ, cũng có loại người ngoài miệng thì mượn, thật ra thì cũng giống như ăn cướp vậy.
Chuyện mà một nhà Trần Thu Linh gặp phải, chính là một loại tà thuật.
Khoản tiền kia, dùng giấy vàng bọc lại, lại dùng mực đỏ vẽ phù văn đặc biệt, bị chôn trong bậc cửa, thuật phát bao phủ cả căn nhà, hoàn toàn không cần chủ nhân đồng ý, chỉ cần thân thể của bạn ở trong phạm vi đó, khí vận của bạn cũng sẽ liên túc bị chiếm đoạt.
Không chỉ người, ngay cả cỏ cây trong phạm vi ngôi nhà, cũng sẽ chịu ảnh hưởng, vì vậy dù cho Trần Thu Linh có kinh nghiệm làm vườn phong phú, hơn nữa chăm sóc tỉ mỉ, cũng không có cách nào trồng sống được.
Loại khí vận này, không nhìn thấy không sờ thấy, nhưng đúng là có tồn tại, hơn nữa ảnh hưởng mọi phương diện.
Vốn dĩ một nhà Trần Thu Linh sẽ thuận lời mọi chuyện, chồng cô ấy thuyên chuyển công tác đến đây, cũng sẽ thăng chức tăng lương, tiền đồ sáng lạng.
Sau khi vào căn nhà này, dưới tình huống không cảm giác được gì, khí vận bị cưỡng ép lấy đi, tất cả trắc trở bất ngờ đều bắt đầu thường xuyên xảy ra.
Dựa theo tiến độ này, nếu bọn họ còn tiếp tục ở, không bao lâu sau, đoán chứng trình độ gặp tai ương sẽ trở nên nặng hơn thậm chí là liên quan đến máu, cuối cùng cửa nát nhà tan.
Trần Thu Linh nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy trong lòng từng trận lạnh lẽo.
Giữa tháng 10, khí hậu của thành phố này vẫn ấm áp dễ chịu.
Trần Thu Linh thích nhất là vào gần tối, nắng chiều còn treo trên chân trời, tận hưởng gió mát mở thổi từ từ, vô cùng thoải mái tự do.
Giờ phút này lại cảm thấy thời tiết trở nên lạnh thấu xương, quần áo trên người cũng không ngăn cản được cái lạnh giá này, tay chân lạnh như băng, ớn lạnh lan tràn, hình như mạch máu cũng bị đông lại.
Chồng của cô ấy thì hơi khá hơn một chút, đưa tay ông lấy vai vợ, giống như đang nói "Đừng sợ, có anh đây".
Trần Thu Linh cảm nhận được từng tia ấm áp, cô ấy chậm rãi phục hồi lại tinh thần, khó khăn đánh chữ hỏi nên làm thế nào.
"Tìm một người chân chính hiểu chuyện này phá cho cô là được." Giọng nữ đáp lại.
Trần Thu Lĩnh cũng biết đạo lý này, hơn nữa trước đó bọn họ cũng đã tìm người, nhưng không có hiệu quả gì.
Khi đó cô ấy còn nghi ngờ có phải mình suy nghĩ quá nhiều, nghi thần nghi quỷ.
Bây giờ nhìn lại, là tìm không đúng người.
Mà vấn đề chính là ở chỗ này, đối với phương diện này, cả nhà bọn họ đều không biết một chữ nào, cũng không có cách gì, không tìm được người đáng tin.
Nếu tính toán lại, Đảo Nho Tinh Tinh và người phụ nữ nói chuyện này, có thể là hai người hiểu biết chân chính mà cô ấy biết được.
Trần Thu Linh tính toán trong lòng, có thể mời hai người này tới nhà xem một chút hay không.
Mặc dù Xuân Sơn cách chỗ này có chút xa, nhưng bây giờ giao thông phát triển, máy bay, tàu cao tốc cũng không tốn bao nhiêu thời gian, bọn họ có thể đi đón người, hoặc dứt khoát một nhà có thể đến cửa viếng thăm.
Cô ấy định hỏi, đã nghe giọng nữ kia lại vang lên, "Người có ID Thuộc Về Thiên Mệnh mới vừa vào phòng livestream là người cùng thành phố với cô, sư phụ của cậu ta có thể giải quyết chuyện này cho cô."
Thuộc Về Thiên Mệnh: "....?"
Đây là ID của Khâu Tĩnh Dương, cậu ta phát hiện tài khoản Đảo Nhỏ Tinh Tinh mở livestream, tò mò nhấn vào, còn chưa biết tình huống là gì, bỗng nhiên nghe được có một giọng nữ đặc biệt đọc ID của mình.
Cậu ta hơi sững sốt, phản ứng đầu tiên là cùng tên, nhưng lúc nghe được hai chữ "sư phụ" này, lại cảm thấy không đúng.
Vì vậy cậu ta đánh chữ hỏi: "Hình như mới vừa rồi tôi nghe có người gọi ID của mình.
Trong phòng livestream, khu bình luận điên cuồng có bình luận mới dâng lên.
"Nhân vật chính xuất hiện!"
"Đại ca, sư phụ của cậu có thể phá thuật mượn vận sao?"
"Sao tôi cảm thấy cái ID này có chút quen mắt?"
"Má nó, đây không phải là đại lão chỉ ra "người" trong bức hình Trung thu của Tinh Tinh lúc trước sao, tôi nhớ người này từng nói mình là nhân sĩ trong nghề...."