Hai quái vật liếc nhìn đối phương.
Ngũ quan trên hai cái đầu quỷ dị vặn vẹo chen chúc trong một chỗ, nhìn vào vừa buồn nôn là đáng sợ.
Tạ Gia Thạch thấy vậy, trong lòng chật lưỡi, nhìn về phía Tạ Phỉ.
Lúc ấy người này bị điều đến Xuân Sơn tiếp quản cục diện rối rắm, không ít người đều chờ cười nhạo anh.
Trái lại không phải là mọi người cảm thấy anh không có năng lực giải quyết, chỉ là chỗ đó, tất cả chuyện lớn nhỏ đều chất đống mấy chục năm, hơn nữa mắt thường có thể thấy tình huống thiếu nhân lực trầm trọng, cho dù bỏ qua chuyện tìm Vô Thường tiền nhiệm, chỉ nói mấy chuyện linh tinh cũng đủ để dày vò anh một đoạn thời gian.
Nhưng mà chẳng ai nghĩ đến, anh mới đến không bao lâu, tình huống đã lập tức xảy ra thay đổi.
Khi biết được anh cho một đứa bé năm tuổi ấn tín của Hành Tẩu Nhân Gian, bao gồm Tạ Gia Thạch, đều cảm thấy sợ là trình độ thiếu nhân lực chỗ anh quá mức nghiêm trọng.
Kết quả thì thế nào?
Chỉ có thể nói, loại chuyện số mệnh này, thật sự là cưỡng ép không được.
Người này không chỉ có một bộ dạng tốt có thiên phú trác tuyệt, thực lực siêu quần.
Ngay cả vận may cũng vô cùng tốt.
Những thứ buồn nôn này không biết chui ra từ chỗ nào, ẩn núp nhiều năm trên nhân gian, U minh Địa phủ lớn như vậy, cũng chưa từng nhận ra sự khác thường.
Mà Tạ Phỉ mới đến Xuân Sơn được mấy ngày, dựa vào cây to Lạc huyền sư này, nhìn tình hình trước này, lập tức có thể mò được ổ của quái vật!
Trong đầu của Tạ Gia Thạch có rất nhiều suy nghĩ, trên thực tế chỉ là một cái chớp mắt trôi qua mà thôi.
Bỗng nhiên, anh ta nhìn thấy vẻ mặt của hai quái vật kia thay đổi lớn trong nháy mắt, cảm xúc tức giận sợ hãi tràn ra mãnh liệt, bọn nó gần như đồng thời nghiêng đầu nhìn về một phía nào đó.
Tạ Gia Thạch đi theo nhìn sang, đập vào mắt là cảnh sắc núi rừng bình thường, cũng không nhìn ra chỗ đặc biệt nào.
Anh ta lại nhìn về phía Tạ Phỉ.
Tạ Phỉ cũng không biết chuyện gì, lắc đầu với anh ta.
Vì vậy tầm mắt của hai người cùng nhìn về phía Lạc Văn Thư.
"Hai vị đại nhân chờ một chút." Lạc Văn Thư nói một câu.
Phương hướng mà hai con quái vật đang nhìn, là chỗ hang động mạch nước ngầm.
Nói đến cũng buồn cười, mới vừa rồi lúc hai con quái vật này trừng lẫn nhau, để cho con quái vật thứ ba treo trên đỉnh hang động có cơ hội mở miệng trước.
"Chúng ta đến từ tinh không mênh mông..."
Ánh mắt quái vật nhìn Lạc Văn Thư ở dưới hết sức phức tạp, có vui mừng, sợ hãi, tìm tòi nghiên cứu...
Nhưng tốc độ nói chuyện rất nhanh, không dông dài chút nào, dù sao đây là cơ hội sống mà nó tranh giành được từ hai phân thân của mình.
"Trước khi đi đến nơi này, chúng ta cũng không biết, cái thế giới này lại đặc biệt như vậy..."
Quái vật thân dài bị bắt này đến từ một chỗ với những quái vật mà trước đó đám người Lạc Văn Thư đụng phải, nhưng lại khác thời gian.
Quái vật thân dài này là nhóm hạ xuống Địa cầu sớm nhất, lúc đó là giai đoạn của thế kỷ trước, thời buổi loạn lạc, đất đai một mảnh tan hoang, mỗi ngày đều có vô số sinh mạng chết đi, đối với bọn nó mà nói, chính là một nơi vô cùng tốt.
Nhưng cũng không phải tất cả quái vật đều có thể thuận lợi sống.
Thực lực của quái vật thân dài rất mạnh, hơn nữa vận may không tệ, ẩn núp phát triển mấy chục năm, gần như sắp thành công, không nghĩ đến giây phút cuối cùng bị bắt, thất bại trong gang tấc.
"Ta nói xong rồi..."
Giống như những lời này tiêu sạch hết sức lực, nó giống như một thực vật bị héo, cứ treo lơ lửng ở trên đỉnh hang động, hình như ngay cả sức sống cũng không còn là bao.
Quái vật thân dài lặng lẳng nhìn Lạc Văn Thư ở phía dưới.
Mặc dù trước đó cô có nói "Chỉ có một con có thể sống", nhưng có muốn thực hiện cam kết hay không, quyền chủ động nằm trong tay cô.
Quái vật thân dài rất rõ ràng về chuyện này, nhưng nó không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đánh cược một lần.
"Hai vị đại nhân thấy thế nào?" Lạc Văn Thư nói tin tức nghe được chỗ quái vật thân dài, cho Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch.
Lúc này sắc trời đã tối, bóng tối bao phủ núi rừng, gió đêm từ từ thổi qua, tiếng động ồn ào vang lên bên tai không dứt.
Tạ Gia Thạch hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu, "Khó mà nói được, thời gian như vậy, không chỉ là nhân gian, khi đó Địa phủ cũng là một mảnh hỗn loạn, có lẽ có người phát hiện một ít dị thường, nhưng hoàn toàn không để ý đến."
"Chưa từng nghe nói." Tạ Phỉ cũng lắc đầu một cái.
Lạc Văn Thư nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Bầu trời đêm quang đãng, ngân hà sáng chói.
Nhìn rất đẹp, nhưng thật ra bên trong lại ẩn chứa nguy hiểm khôn cùng.
"Ta cảm thấy chuyện bọn nó đến từ tinh không là thật, nhưng đường tắt đi xuống nơi này..."
Cô vừa nói chuyện, vừa hơi liếc nhìn hai con quái vật thân dài kia.
"Trước đó ta đã nói, chỉ có thể sống một người, các ngươi còn có cơ hội."
Từ góc độ của loài người, người phụ nữ trước mắt này, thật sự rất xinh đẹp. Màu da tái nhợt, dáng người mảnh khảnh... Những đặc điểm này, không có chút liên quan nào tới hai chữ nguy hiểm.
Nhưng đôi mắt kia, đã lật đổ tất cả những biểu hiện bề ngoài này, tròng mặt đen như mực, thâm thúy hơn bầu trời đêm, còn nguy hiểm hơn.
Trong lúc nhất thời, hai con quái vật có chút không dám nhìn cô, vội vàng cúi đầu, tránh tầm mắt.
Hang động dưới đất, Lạc Văn Thư nhìn quái vật treo trên đỉnh hang động, hờ hững nói, "Bọn nó không định nói gì cả, còn ngươi, có muốn bổ sung gì không?"
Con quái vật thân dài này cũng nghiêng đầu tránh tầm mắt của cô giống với đồng bạn, "Những chuyện ta biết đều nói cho ngươi rồi, nếu như ngươi không muốn thực hiện cam kết, vậy có thể trực tiếp giết chết chúng ta, không cần tìm lý do."