Lạc Văn Thư nghe vậy, cũng không tức giận, giọng nói vẫn bình tĩnh, "Ngươi thì sao, có cái gì muốn nói không?"
Quái vật thân dài nghe vậy, sửng sốt một chút, không hiểu tại sao cô lại lặp lại lời lúc nãy.
Trong lòng nó không khỏi sinh ra một loại bất an, theo bản năng nhìn xuống phía dưới.
Tầm mắt của nó đối diện với tay của Lạc Văn Thư, chỉ thấy trên ngón tay vô cùng xinh đẹp của cô, một mòn đồ chơi quái dị đang treo ở đó.
Trong nháy mắt nó kịp phản ứng lại, câu mới vừa rồi, không phải là nói với nó, mà là nói với đồng loại đang ngụy trang thành món đồ chơi bạch tuộc kia.
"Chỉ có thể sống được một cái" --- Những lời này, mục tiêu bao gồm, trừ ba người bọn nó ra, còn có một con quái vật khác!
Sau khi ý thức được chuyện này, trong nháy mắt quái vật thân dài trợn to mắt, tâm sự sợ hãi nhanh chóng mọc rể nảy mầm, sinh trưởng mạnh mẽ trong lòng.
Nó hoàn toàn không kịp suy nghĩ nhiều, theo bản năng mở miệng, "Ta nói..."
Đáng tiếc đã muộn.
Một tiếng nói khác vang lên trước nó ---
"Cửa!"
"Chúng ta đến từ cửa!"
"Cửa ở trong nước!"
---
"#%*###&"
Sau khi món đồ chơi cướp trả lời, hơi dừng lại một chút.
Mà lúc này, hang động dưới đất và trong rừng núi sum xuê, ba con quái vật thân dài ở hai nơi này đều vô cùng kích động khạc ra một chuỗi âm thanh.
Bọn nó không phải là nói ngôn ngữ của Địa cầu, nhưng mọi người ở chỗ này, vẫn có thể cảm nhận được sự kinh hoảng và tức giận ẩn chứa bên trong.
Như vậy, cũng có thể đoán được ý những lời này, khả năng rất lớn chính là đáng mắng người.
"Mẹ ơi, nó sao vậy?" Lạc Tinh Dữ có chút nghi ngờ hỏi.
Rõ ràng từ đầu đến cuối cậu bé đều nghiêm túc chú ý đến quái vật này, nhưng tình huống bây giờ, lại làm cho cậu bé nghĩ không ra.
"Không sao, không cần để ý đến nó." Lạc Văn Thư vừa nói chuyện, vừa động ý niệm, đã thấy quái vật thân dài bị treo trên đỉnh hang động, mặc dù thân thể vẫn có thể giày giụa bên trong tảng băng, nhưng không có một âm thanh nào phát ra cả.
Cô hơi cúi đầu, nhìn về phía món đồ chơi treo trên ngón tay, "Ngươi nói tiếp đi."
---
Nửa giờ sau.
Đám người Lạc Văn Thư đi đến phố ăn vặt ở quảng trường Hội Mộng náo nhiệt nhất của thành phố Nghi Cốc.
Nơi này không có quỷ quái gì cả, bọn họ chỉ là đến ăn cơm mà thôi.
Lần này Lạc Văn Thư đón Lạc Tinh Dữ đến chỗ này, vốn dĩ vì chơi và ăn món đặc sản, chẳng qua không nghĩ đến trò chơi kia kéo dài, làm chậm trễ thời gian.
Vào lúc này đã gần 11 giờ tối, trên con đường này vẫn náo nhiệt, người đến người đi, hai bên đường bày đầy xe thức ăn, trong không khí tràn ngậm mùi thơm.
"Cô lỗ ~ ~ ~ " Bụng của Lạc Tinh Dữ vô cùng hợp tình hợp lý kêu một tiếng, mặc dù bị hoàn cảnh ồn ào hoàn toàn che mất, nhưng cậu bé vẫn có chút ngượng ngùng, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Lạc Văn Thư ở bên cạnh, sau khi phát hiện mẹ đang cúi đầu nhìn mình, trong đáy mắt có chút ý cười, nhất thời cảm thấy mặt có chút nóng.
"Mẹ ơi ~ " Cậu bé nhỏ giọng gọi một tiếng.
"Muốn ăn gì?" Lạc Văn Thư hỏi nhỏ, vừa nói đồng thời cúi người bế cậu bé lên.
Trước xe thức ăn đều có rất nhiều người, lấy chiều cao bây giờ của Lạc Tinh Dữ, ngay cả bảng hiệu cũng khó nhìn thấy, chứ đừng nói là món ăn có bên trong xe.
Lạc Tinh Dữ thuận thế ôm lấy cổ cô, nhìn ngắm xung quanh một vòng, tầm mắt dừng lại trên gian hàng cách đó không xa.
"Mẹ ơi, con muốn ăn cái đó." Cậu bé chỉ về bên kia.
Lạc Văn Thư nhìn sang, là một quầy ăn vặt bán tôm viên trên tấm sắt, trước xe thức ăn còn có bảy tám người đang xếp hàng, có lẽ phải chờ một lát.
Kim Hữu Tiền cũng nhìn thấy tình huống bên đó, sau khi thu hồi tầm mắt, nói với Lạc Văn Thư, "Sư phụ, con dẫn Tinh Tinh đi mua."
Loại chuyện chạy chân này, trời sinh thuộc công việc của đồ đệ, sao có thể để cho sư phụ mệt mỏi được.
Sau đó một nhóm ba người dạo một vòng phố ăn vặt, mua các loại đồ ăn, lúc ăn xong đi ra, đã gần 12 giờ khuya.
"Tôm viên trên tấm sắt, bánh bao súp nóng, ruột già bao hành tây..." Lạc Tinh Dữ đếm từng món ăn, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía Lạc Văn Thư, "Mẹ, mặc dù thứ tự trước sau không giống nhau, nhưng tất cả món ăn chúng ta ăn mới vừa rồi, đều là đồ quỷ anh kia đã nói trước đó!"
Kim Hữu Tiền nghe vậy cũng sửng sốt một chút, rồi sau đó cẩn thận suy nghĩ lại, nhất thời cũng có chút kinh ngạc.
"Hình như đúng là như vậy!"
Lạc Văn Thư cười một tiếng, không nói gì.
Mặc dù quỷ hồn kia bản lĩnh không lớn, nhưng chuyện nhỏ theo dõi sinh hoạt hằng ngày này cũng không khó bao nhiêu, hơn nữa nó cũng không phải là đoán hoàn toàn, có một ít nhân tố ám thị trong lòng, bởi vì không ảnh hưởng gì, Lạc Văn Thư cũng không để ý.
"Sư phụ, bây giờ chúng ta đi tìm đám người Tạ đại nhân sao?" Rất nhanh Kim Hữu Tiền đã vứt chuyện này ra sau đó, hỏi đến chuyện khác.
Trước đó bọn họ trong hang động dưới lòng đất, từ trong miệng của món đồ chơi kia, biết được đường tắt mà bọn nó hạ xuống Địa cầu là một cánh cửa.
Đây chỉ là một loại hình dung, cũng không phải thật sự là một cánh cửa.
Chính xác mà nói, đó là một lối đi đặc biệt, tương tự với lỗ đen vũ trụ, nhưng cũng không ổn định, hơn nữa cũng không phải chỉ một.
Một đầu của lối đi khác, có rất nhiều cửa vào, đều là xuất hiện ngẫu nhiên, thời gian kéo dài dài ngắn không giống nhau, tồn tại lâu nhất thì gần một ngày, ngắn nhất thì mấy phút là biến mất.
Mà lối đi ở trên Địa cầu này thì tương đối đặc biệt, món đồ chơi nói nơi này tổng cộng có ba lối đi, trong đó có hai cái đi vào vùng đất Thần Châu (Trung quốc), nó biết vị trí cụ thể, còn về một lối đi khác, thì chỉ biết phương hướng đại khái, tin tức biết được cũng giống như không biết.