Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 343

Chương 343 -
Chương 343 -

"Ta và Tạ Phỉ đi vào nhìn thử, làm phiền Lạc huyền sư trông chừng bên ngoài này thay chúng ta." Tạ Gia Thạch nhìn một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc, nói xong, cả người biến thành một bóng trắng, bay về phía dưới đầm sâu kia.

Tạ Phỉ nhận lấy người giấy Lạc Văn Thư đưa, khẽ gật đầu với cô, rồi sau đó đuổi theo Tạ Gia Thạch, chớp mắt một cái, bóng người của hai người đã bị lối đi tản ra màu xanh tối cắn nuốt.

Sau khi Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền nhìn bọn họ tiến vào trong lối đi, thì thu hồi tầm mắt lại, một lớn một nhỏ giương mắt nhìn chằm chằm Lạc Văn Thư.

"Sư phụ, mới vừa rồi có phải là người giấy thế thân trong truyền thuyết hay không?!"

"Mẹ ơi, con cũng muốn học cái này!"

Lạc Văn Thư cười một tiếng, "Sau này sẽ dạy hai người."

Còn về có thể học hay không, phải nhìn ngộ tính của bọn họ.

Lúc cùng nói chuyện với bọn họ, Lạc Văn Thư cũng phân ra một tia tinh thần chú ý đến tình huống trong lối đi.

Chuyện có chút nằm ngoài dự đoán của cô.

Sau khi đi theo Tạ Phỉ tiến vào trong lối đi xanh tối, khí tức chẳng lành quỷ dị tràn ra lúc trước đã hoàn toàn biến mất không thấy, bống tối dày đặc giống như nhà tù, nhốt bọn họ vào bên trong, mắt không nhìn thấy thứ gì cả, lỗ tai cũng không nghe được cái gì.

Phạm vi mà thần thức theo dõi được đều là một mảnh hư vô.

Không có vật sống, cũng không có vật chết.

Không có gì cả.

Lạc Văn Thư đang định trao đổi với hai người Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch, nhưng chưa kịp mở miệng, bất thình lình, cô mất liên lạc với bọn họ, hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của bọn họ.

Lạc Văn Thư hơi có chút bất ngờ, nhưng cũng không kinh hoảng.

Cô chỉ gửi gắm một đạo thần thức lên trên người giấy, đến lúc nguy hiểm sẽ hoàn toàn có thể vứt bỏ, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào.

Còn về Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch, bọn họ là Vô Thường của U minh, tự vệ thì không thành vấn đề.

Tạm thời Lạc Văn Thư không lo chuyện này, điều khiển người giấy thăm dò trong lối đi.

Mảnh không gian rất đặc biệt, không có ánh sáng và âm thanh, tốc độ chảy của thời gian không giống như bên ngoài, sau khi Lạc Văn Thư thăm dò rất lâu, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước lóe lên một ánh sáng xanh tối.

Phản ứng đầu tiên của cô là, đó là cửa ra đầu bên kia của lối đi.

Cô chạy đến, chỉ thấy hình chữ nhật có ánh sáng xanh tối buộc vòng quanh, vô cùng giống với cái nhìn thấy ở chỗ đầm nước.

Lạc Văn Thư cẩn thận đi đến.

Trong nháy mắt xuyên qua cửa ra, bên tai vang lên tiếng động, giống như có thứ gì nổ tung bên cạnh, đinh tai nhức óc.

Tiếp đó là tiếng của loài người, kêu gào, khóc lóc, thét chói tai...

Theo đó tầm mắt cũng khôi phục, Lạc Văn Thư thấy một người cả người đầy máu, trong tay cầm binh khí, rống giận chém về phía cô.

Cô không thay đổi vẻ mặt, né người tránh ra.

Người đẫm mẫu kia hình như không nhìn thấy cô, động tác không hề dừng lại.

Lạc Văn Thư hơi nheo mắt lại, đứng tại chỗ quan sát một lát, phát hiện sự dị thường ở chỗ này.

Nơi này không phải là một thế giới chân thật, mà là ảo cảnh.

Âm thanh cô nghe được, người và vật cô thấy đều là hư ảnh.

Chỉ là không biết, sự tồn tại của bọn họ là giả, hay là tái hiện lại quá khứ?

Lạc Văn Thư mang theo nghi ngờ, lẳng lặng ngắm nhìn.

Cảnh tượng trước mắt, bỗng nhiên giống như bị ấn nút tua nhanh, nhanh chóng diễn ra.

Đây là một thế giới chiến loại, pháo nổ ầm ầm, đao kiếm không có mắt, đất đai hoang tàn một mảnh, thi thể khắp nơi, máu tươi thấm ướt mặt đất, nhiễm đỏ con sông.

Mặc dù những hình ảnh này rất thê thảm, nhưng ở trong mắt Lạc Văn Thư, cũng không có chỗ đặc biệt nào.

Cô đi ngang qua ảo cảnh, bỗng nhiên trong tầm mắt nhìn thấy một bóng người quỷ dị, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhưng cũng không xa lạ gì, bởi vì khí tức trên người này giống như đúc với món đồ chơi ở bên ngoài và quái vật thân dài kia.

Lạc Văn Thư hơi sửng sốt.

Hình ảnh và âm thanh trước mắt bỗng nhiên biến mất, cô lại trở về không gian không có gì cả.

Trong lòng Lạc Văn Thư có một ít suy đoán, cô hơi nhíu mày, tiếp tục thăm dò.

Rất nhanh, phía trước lại xuất hiện ánh sáng xanh tối.

Lạc Văn Thư đến gần, lại là một lối ra khác, cô không do dự, nhấc chân đi vào.

Trong dự liệu, lại là một nơi ảo cảnh.

Vẫn là thế giới chiến loại, nhưng chiến tranh chỗ này đã được thăng cấp, từ vũ khí lạnh làm chủ lưu tiến hóa đến vũ khí nóng.

Tình huống chiến tranh càng thảm thiết hơn, người tử vong vô số.

Lạc Văn Thư cũng giống như trước, ở trong chiến trường, nhìn thấy bóng người quỷ dị quen thuộc.

Rồi sau đó ảo cảnh biến mất, cô lại trở về trong lối đi.

Tiếp đó lại xuất hiện cửa vào ảo cảnh mới.

Lần thứ năm bước vào ảo cảnh, sau khi nhìn thấy rõ cảnh tượng xung quanh, vẻ mặt Lạc Văn Thư hơi ngẩn ra.

Ảo cảnh lần này không phải là hoàn cảnh xa lạ, mà là nơi cô đang ở ---- Thành phố Xuân Sơn.

Nhưng lại có chút khác với thực tế, khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái, còn có những sinh vật quỷ dị đến từ tinh không mênh mông...

Những hình ảnh này, làm cho cô nhớ lại lúc mới xuyên đến đây, sau khi tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ thân thể này, có một đoạn trí nhớ không thể giải thích được kia.

Vẻ mặt của cô không thay đổi, nhưng trong lòng đang suy nghĩ.

Ảo cảnh tiến triển rất nhanh, người và vật bên trong lướt qua trước mắt cô.

Dựa theo kinh nghiệm mấy lần trước, cô tình toán được lúc gần kết thúc, lúc này trong tầm mắt có một bóng người xông vào.

Lạc Văn Thư tùy ý nhìn một cái.

Trùng hợp là, người kia cũng vừa vặn nhìn đến.

Lúc Lạc Văn Thư thấy rõ gương mặt kia, hoàn toàn sững sốt, rồi sau đó đang muốn nhìn kỹ, nhưng đã không kịp, ảo cảnh đã đóng lại.

Bình Luận (0)
Comment