Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 344

Chương 344 -
Chương 344 -

Lần nữa trở về không gian hư vô trong lối đi, Lạc Văn Thư đứng tại chỗ, hơi rũ mắt.

Hồi lâu sau, bỗng nhiên cô mở miệng nói chuyện, "Làm nền lâu như vậy, cũng nên đi ra rồi đi."

---

"Mẹ ơi, đã xảy ra chuyện gì?"

Bởi vì Lạc Văn Thư phân tâm khống chế người giấy do xét tình huống trong lối đi quỷ dị kia, Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền tự biết không giúp gì được, loại thời điểm này không làm loạn thêm chính là tốt nhất, vì vậy ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, cẩn thận lưu ý tình huống xung quanh, thỉnh thoảng nói một hai câu, với lại giọng nói rất thấp, có khi còn dùng ánh mắt để trao đổi.

Một lát sau, Lạc Tinh Dữ phát hiện Lạc Văn Thư bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn mình, giờ phút này, ánh mắt của cô hoàn toàn khác với bình thường, làm cho cậu bé có chút lo lắng.

Kim Hữu Tiền nghe được lời của cậu bé, cũng ngẩng đầu nhìn Lạc Văn Thư, nhỏ giọng hỏi, "Sư phụ, sao vậy?"

Lạc Văn Thư quan sát Lạc Tinh Dữ trong chốc lát, mới khẽ lắc đầu, trả lời, “Không sao."

Tiếp đó cô dời tầm mắt, nhìn vào lối đi tản ra ánh sáng xanh tối hiện trên đầm nước.

Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền vẫn rất tin tưởng cô, cô nói như vậy, bọn họ cũng không xuy nghĩ nhiều, cũng không hỏi gì thêm, ngoan ngoãn giữ trạng thái lúc trước.

Nhưng trên thực tế, "không sao" của Lạc Văn Thư là giả.

Mới vừa rồi cô quan sát Lạc Tinh Dữ, là mô tả đường nét trên mặt của cậu bé, lại dùng thuật suy diễn đặc biệt, nhìn trộm khuôn mặt khi lớn lên của cậu bé.

Mới vừa rồi ở bên trong ảo cảnh, bóng người xông vào tầm mắt của cô lúc gần cuối là một nam sinh có chút gầy gò, nhìn vào thì mười bảy mười tám tuổi, cắt một đầu tóc ngắn đơn giản mát mẻ, ngũ quan tuấn tú, mặc áo sơ mi trắng và quần xám tro, nhìn một cái chính là cái loại sinh viên tính khí tốt ôn hòa vô hại.

Thật ra không phải như vậy, cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, ôn hòa của người này chỉ là mặt ngoài, giữa mặt mũi, có một ít vẻ phiền muộn không thể che giấu được.

Mà đây không phải là điểm chính Lạc Văn Thư chú ý đến, chân chính là cho cô quan tâm chính là, khuôn mặt của nam sinh đột nhiên xuất hiện, đường nét ngũ quan, có mấy phần làm cho cô cảm thấy quen thuộc.

Trí nhớ của Lạc Văn Thư rất tốt, trong nháy mắt đã ở trong đầu tìm ngay bóng dáng đối ứng với cảm giác quen thuộc này --- chính là Lạc Tinh Dữ.

Vì vậy bản thể ở bên ngoài lối đi của cô, mới có thể nghiêng đầu quan sát khuôn mặt của Lạc Tinh Dữ.

Rất nhanh suy diễn đã có kết quả ---

Dáng vẻ sau khi lớn lên của Lạc Tinh Dữ, gần như là giống như đúc với nam sinh cô nhìn thấy trong ảo cảnh bên trong lối đi!

Trong đầu Lạc Văn Thư có rất nhiều suy nghĩ, mới đầu cô không hiểu những chuyện này, tại sao trong lối đi đi thông ra ngoại giới lại đột nhiên xuất hiện ảo cảnh? Cảnh tưởng trong ảo cảnh là hư cấu hay là quá khứ đã thật sự tồn tại?

Từng chuyện một, đều là dấu hiệu của manh mối.

Kết hợp với những tin tức món đồ chơi kia nói lúc trước, có thể suy đoán ra, cảnh tượng trong ảo cảnh, là sự thật từng xảy ra ở thế giới bên ngoài, từ quá khứ đến tương lai, là từ các quái vật quỷ dị bắt đầu xuất hiện, càng về sau dần dần tạo ảnh hưởng đối với cả thế giới.

Sâu chuỗi rất nhiều chi tiết, chỉ dẫn cô đến cánh cửa sự thật.

"Làm nền lâu như vậy, cũng nên đi ra rồi đi?”

Những lời này, dùng giọng điệu trần thuật để nói.

Trong lối đi quỷ dị, người giấy có thần thức của Lạc Văn Thư, không khác gì với bản thể ở bên ngoài, ngay cả vẻ mặt đều giống.

Sau khi cô nói lời này không bao lâu, không gian hư vô trước mắt lập tức có một ánh sáng sáng lên, khác với ánh sáng xanh tối của lối vào ảo cảnh, ánh sáng lần này mang màu sắc ấm áp, giống như lúc mặt trời mọc lên, màu sắc ánh ra từ chân trời, cho người ta một loại hy vọng, còn có từng tia ấm áp.

"Xin chào, Lạc Văn Thư." Một giọng nói vang trong đầu Lạc Văn Thư, không phân biệt nam nữ, già trẻ, cũng không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng lại có thể làm cho người ta có một loại tín nhiệm.

"Xin chào." Lạc Văn Thư chỉ đáp lại một câu, cũng không hỏi cái gì, lẳng lặng chờ đợi đối phương nói tiếp.

"Như ngươi suy nghĩ, ta là ý thức của cái thế giới này..."

Cũng chính là --- Thiên đạo.

Thiên đạo nói cho Lạc Văn Thư, sở dĩ cô xuyên qua đến thế giới này, cũng không phải là tình cờ, mà là được kêu gọi đến. Mà cái ngày cô xuyên đến, phần trí nhớ đặc biệt liên quan đến cốt truyện tiểu thuyết là do Thiên đạo cố gắng nhét vào.

"Tại sao?" Lạc Văn Thư hỏi.

Mà trả lời của câu hỏi này, thật ra Lạc Văn Thư cũng có thể đoán được, nhưng cô vẫn muốn nghe chính miệng Thiên đạo nói.

"Cái thế giới này, đang bị nguy cơ bao phủ..."

Cơ nguy mà Thiên đạo nói, là những bóng người quỷ dị mà cô nhìn thấy bên trong ảo cảnh, đối ứng với sinh vật quỷ dị có bên trong thế giới hiện thực.

Đối với người bình thường mà nói, những quái vật này là tồn tại vô cùng đáng sợ, cho dù U minh Địa phủ cũng cảm thấy có chút khó giải quyết.

Nhưng ở trước mặt Lạc Văn Thư, bọn nó lại không chịu nổi một kích.

Thiên đạo là ý chí của thế giới, theo lý mà nói, xử lý những vật này cũng rất dễ dàng.

Nhưng sư thật lại không phải như vậy.

"Diệt sáu vua, thu về bốn biển....*"

Đó là một đoạn thời gian về cùng đặc biệt, từ đó về sau, triều tịch linh lực từ từ khô cạn, linh khí lưu tồn trong trời đất cũng từ từ thau đổi theo thời gian, không ngừng biến mất.

Cho đến ngày nay, gần như là hoàn toàn khô kiệt.

Trong thời gian này, Thiên đạo thuộc về trạng thái vi diệu, chờ đợi triều tịch linh lực mới đến.

Bình Luận (0)
Comment