Nhưng mà lối đi đặc biệt xuất hiện trên tinh cầu màu xanh này, đã mang sinh vật quỷ dị từ tinh không đến.
Ở thời đại cuối thuật pháp linh khí khô kiệt, gần như bọn nó không có kẻ thù trời sinh, lại gặp loạn thế, cung cấp mảnh đất sinh tồn hoãn mỹ cho bọn nó.
Dưới thiên thời địa lợi, bọn nó cắm rể trên mảnh đất này, theo thời gian thay đổi, không ngừng làm ô nhiễm thế giới này.
Có thể dự đoán trong tương lai, bọn nó sẽ mang đến tai họa đáng sợ cho thế giới này, hơn nữa khó mà trừ tận gốc được.
Nhưng lúc này Thiên đạo hoàn toàn không có sức xử lý những sinh vật ngoại lai từ tinh không mênh mông xâm lăm, lại không thể ngồi chờ chết, cũng chỉ có thể tìm kiếm viện trợ bên ngoài.
Lạc Văn Thư chính là viện trợ bên ngoài bị kêu gọi đến.
Nhưng viện trợ bên ngoài không chỉ có mình cô, Phó Tiên mà cô đưa về thế giới vốn có, cũng được kêu gọi đến.
Bởi vì lời kêu gọi viện trợ của Thiên đạo là ngẫu nhiên, cũng không biết sẽ gọi được người nào đến, cũng không có điều kiện chỉ định gì.
Hơn nữa Thiên đạo cũng không thể tiết lộ quá nhiều tin tức cho người đến viện trợ, vì vậy kết hợp với tình huống của thế giới hiện đại, biên đạo ra một "Thế giới trong tiểu thuyết", cố hết sức đưa tin tức viện trợ ra bên ngoài.
Còn về chuyện lúc trước Lạc Văn Thư hủy diệt phó bản Viện Nhỏ Sài Hỏa rồi bị Thiên đạo nhằm vào, thật ra đều là một loại kiểm tra, nếu như ngay cả cửa đơn giản này cũng không qua được, sao có thể giải quyết được nguy cơ bao phủ thế giới?
Từ chỗ Thiên đạo biết được nguyên nhân hậu quả, Lạc Văn Thư rũ mi mắt, chỉ chốc lát sau, cô mở miệng hỏi, "Còn Lạc Tinh Dữ thì sao, cậu bé là tình huống gì?"
"Người này là người mang theo đại khí vận. Trời đất phục hồi linh khí, thế giới sẽ tỏa ra sinh cơ lần nữa, đến lúc đó sẽ có vô số cơ hội, đây cũng là thứ mà sinh vật ngoại lai muốn đạt được."
Đến lúc đó tất nhiên hai bên sẽ tranh đoạt cơ hội, nhưng khởi điểm của hai bên kém quá nhiều, cho dù trên người Lạc Tinh Dữ mang theo đại khí vận, cũng sẽ bước đi rất khó khăn.
Trong tương lai mà Thiên đạo quan trắc được, tiền đồ của Lạc Tinh Dữ và cái thế giới này, đều bị mây đen bao phủ, không lạc quan.
Lạc Văn Thư nhìn ánh sáng ấm áp kia, hỏi, "Ngươi muốn ta làm gì?"
Cái này rất dễ phát hiện, cũng bởi vì có chuyện muốn cô làm, mới có thể sắp xếp như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, trước đó sau khi tiến vào lối đi này, cô đột nhiên mất liên lạc với đám người Tạ Phỉ, cũng không phải bất ngờ, mà là Thiên đạo gây ra.
"Ngươi làm rất tốt, còn tốt hơn dự đoán của ta. Đây là may mắn của ta, cũng là may mắn của thế giới này."
Hoàn toàn chính là cầu viện ngẫu nhiên, lại có thể gọi người cường đại như Lạc Văn Thư đến, loại xác xuất này, giống như bên trong một ống thẻ khổng lồ, rút ra được thẻ hiếm hoi có tỷ lệ gần như bằng không.
"Ngươi đã tìm được căn nguyên của nguy cơ, chỉ cần trừ bỏ nó, như vậy đầu tiên sẽ không có người ngoại lai mới nào hạ xuống."
Căn nguyên này, chính là chỉ ba lối đi xuất hiện ở Địa cầu.
Lạc Văn Thư từ trong miệng món đồ chơi kia biết được vị trí của hai lối đi, còn sót lại một cái, cũng chỉ biết đại khái phương hướng.
Ý của Thiên đạo, là để cho cô giải quyết hết ba lối đi này, đảm bảo sẽ không có người ngoại lai nào từ lối đi đi vào Địa cầu.
Còn về những sinh vật quỷ dị đã đến trước đó, có thể từ từ đi tìm, tìm được một cái xử lý một cái, dưới tình huống lối đi vào đã bị tiêu diệt, luôn sẽ có lúc kết thúc.
Hay là còn lại một ít cũng không quan trọng, dù sao lúc đó áp lực mà thế giới này đối mặt, đã nhỏ đi rất nhiều rồi.
Cho dù con đường phía trước có khó khăn, cũng có ánh sáng hy vọng chỉ dẫn phương hướng.
Lạc Văn Thư nghe xong lời yêu cầu của Thiên đạo, sau khi suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý, "Ta có thể đồng ý làm chuyện này, nhưng mà..."
Trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí cả.
Đây là đạo lý mà ai cũng biết.
Thiên đạo càng hiểu rõ một điểm này.
Lạc Văn Thư nhìn về ánh sáng ấm áp ở phía trước, bình tĩnh hỏi, "Ta sẽ được cái gì?"
Cô đang ở thế giới của mình rất tốt, nhưng vào cái đêm tiếp nhận chức chưởng môn bỗng nhiên không báo trước linh hồn xuyên vào cái thế giới này, đi vào trong thân thể xa lạ.
Bởi vì không biết nguyên nhân, mới đầu cô cẩn thận che giấu thân phận người ngoại lai của mình, đồng thời chăm sóc đứa bé mà thân thể này để lại.
Trái lại chuyện chăm sóc kia cũng không phải chuyện phiền phức gì, Lạc Tinh Dữ rất ngoan ngoãn thông minh, lại có ngộ tính thiên phú cao, lại chịu học, Lạc Văn Thư cũng không ghét chăm sóc cậu bé, thậm chí còn thích đứa bé này.
Nhưng vỗn dĩ cô không cần phải trải qua những chuyện này.
Lạc Văn Thư cũng không phải là một thân một mình, đột nhiên xảy ra biến cố, mọi người trong sư môn không biết nguyên nhân, đều sẽ lo lắng cho cô.
Vả lại, cô mới vừa tiếp nhận ấn tín chưởng môn từ trong tay sư phụ, trên vai còn có một phần trách nhiệm.
Nếu thế giới của cô bị nguy cơ bao phủ, vì thế phải hi sinh một chút, cô sẽ nguyện ý, lại không có một câu oán hận nào.
Nhưng đây cũng không phải là thế giới của cô.
Lạc Văn Thư có thể làm những chuyện kia thay Thiên đạo, nhưng cũng không có nghĩa cô nguyên ý dâng hiến vô điều kiện.
Dù sao cô bỏ ra nhiều như vậy, cũng phải được báo đáp tương ứng chứ.
Đối với lời này của cô, hình như Thiên đạo cũng không bất ngờ, gần như trong nháy mắt cô lên tiếng, đã trả lời.
"Để báo đáo lại, ngươi có thể từ thế giới này mang đi một ít thứ..."
Ví dụ như nguyên lực hương khói, lịch sử phát triển của thế giới...