Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 346

Chương 346 -
Chương 346 -

Thật ra câu đầu tiên đã lộ ra tin tức rất quan trọng, chữ "Mang đi" kia, ý là cô có thể trở về thế giới của mình.

Tất nhiên, Lạc Văn Thư cũng biết một điểm này, hơn nữa dựa vào bản lĩnh của mình, cô cũng có thể làm được, chỉ là cần tổn một ít thời gian mà thôi.

Mà giờ phút này hứa hẹn của Thiên đạo, một khi có sự hỗ trợ của Thiên đạo, chuyện này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Dựa theo cách nói của nó, cho dù cô trở về thế giới của mình, thần miếu ở chỗ này cũng vẫn được giữ lại, hưởng thụ cung phụ hương khói của thế nhân, những lực lượng này cách thời gian và không gian, rơi vào trong tay cô không tránh khỏi sẽ bị tiêu hao một chút, nhưng so sánh với thu hoạcg của tu hành bình thường lấy được, đã mạnh rất nhiều rồi.

Chỉ là sau khi cô rời đi, thần miếu mất đi thần lực bảo vệ, dần dần không thể che chở được thế nhân, sớm muộn cũng sẽ đi về số mệnh bị hoang phế.

Như vậy, sự đền đáp mang đi những thứ kia càng có ý nghĩa hơn một chút.

Đúng vậy, hai thế giới đều không giống nhau, nhưng tiến trình phát triển, xã hội phát triển mọi mặt đều có thể tham khảo.

Hình như biết trong lòng Lạc Văn Thư đang suy nghĩ cái gì, Thiên đạo tiếp tục nói, "Nếu người nguyện ý, ta có thể giữ một luồng thần niệm cho ngươi."

Lạc Văn Thư hơi kinh ngạc.

Một luồng thần niệm này hoàn toàn khác với lực lượng tín ngưỡng mà thế nhân cung cấp, tương đương với chuyện Thiên đạo cố ý mở một cánh cửa ở thế giới này cho cô, chỉ cần cô nguyện ý, là có thể lại trở về thế giới này.

"Được." Lạc Văn Thư mở miệng đồng ý.

Đối phương đưa ra điều kiện phong phú như vậy, cô hoàn toàn không có lý do gì phải từ chối.

"Cảm ơn ngươi đã làm nhiều chuyện vì cái thế giới này." Sau khi Thiên đạo nói xong, ánh sáng ấm áp trong không gian lối đi bị biến mất, xung quanh lại khôi phục dáng vẻ lúc trước, bóng tối vô biên vô tận, một mảnh hư vô, không có gì cả.

Cùn lúc đó, liên lạc giữa cô và hai người Tạ Phỉ cũng khôi phục.

Chẳng qua cô phát hiện, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện đã bị mất liên lạc với cô.

Đây có lẽ là bị Thiên đạo ảnh hưởng, tất nhiên không gian thời gian ở chỗ này cũng tương đối đặc biệt, đứng ở góc độ của Lạc Văn Thư, liên lạc giữa cô và bọn họ bị cắt đứt rất lâu, nhưng ở trong mắt của bọn họ, thời gian chỉ là một cái chớp mắt, một cái suy nghĩ mà thôi.

Vừa vặn Lạc Văn Thư cũng không có ý định nói ra chuyện này, nhìn bề ngoài thì cô đang yên tĩnh nghe Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch nói chuyện, thỉnh thoảng khi bọn họ hỏi đến cũng sẽ đáp lại, nhưng trên thực tế, thần niệm đang dò xét năng lượng tạo thành lối đi màu xanh tối kia, suy nghĩ cách đóng kín lại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, hai mươi lăm phút trôi qua, lúc trước món đồ chơi kia có nói, trong trí nhớ của nó, thời gian dài nhất mà lối đi này mở ra cũng chỉ 30 phút, như vậy thời gian của bọn họ cũng không nhiều lắm.

Vì vậy ba người quyết định rời đi.

Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch giống như lúc đi vào, biến thành một đạo hư ảnh, trong chớp mắt xuyên qua cửa ánh sáng màu xanh tối đi ra ngoài, trước khi đi, dựa theo yêu cầu của Lạc Văn Thư, người giấy đặc biệt ở lại trong lối đi.

Khi bọn họ đi lên đầm nước không bao lâu, lối đi cũng đóng lại.

Khác với lúc mở, lúc nó đóng lại, không có bất kỳ dấu hiệu nào, toàn bộ quá trình đều vô cùng nhanh chóng, nếu như không phải đám người Lạc Văn Thư vẫn luôn quan sát, có thể đã không chú ý đến rồi.

Đầm nước và hoàn cảnh xung quanh khôi phục bình thường, mặc dù có lòng thăm dò, nhưng cũng không tìm được một tia quỷ dị nào.

"Tình huống bên trong như thế nào?" Tạ Phỉ nhìn về phía Lạc Văn Thư.

"Không biết." Lạc Văn Thư lắc đầu, "Tôi mất liên lạc với người giấy rồi."

Sau khi Tạ Phỉ nghe xong, cũng không bất ngờ, bởi vì tình huống này, thật ra nằm trong dự đoán.

"Một lối đi khác, cô có muốn đi xem thử không?" Anh hỏi.

Mặc dù món đồ chơi kia nói tình huống trong hai lối đi xuất hiện ở vùng đất Thần châu gần giống nhau, nhưng tóm lại vẫn phải tự mình thăm dò một chút, trong lòng mới yên tâm được.

Lạc Văn Thư trả lời, "Thời gian đã trễ lắm rồi, trước tiên tôi phải đưa Tinh Tinh về nhà đã."

Người và quỷ sai khác nhau, Lạc Tinh Dữ là một bạn nhỏ ngày mai còn phải đi học nữa.

Mặc dù từ sau khi Lạc Văn Thư xuyên đến, mỗi ngày thời gian ngủ của cậu bé dần dần trở nên muộn hơn, thỉnh thoảng sẽ có ngày thức đến rạng sáng, buổi sáng ngày hôm sau vẫn có thể thức dậy rất sớm, nhưng dù sao thức đêm cũng không phải là thói quen tốt gì, vẫn phải cố gắng để người bạn nhỏ ngủ nhiều hơn một chút.

"Hai vị đại nhân cứ đi trước đi, tôi sẽ qua sau."

Tạ Phỉ nghe xong lời cô, cũng không nói gì, mở quỷ môn, đi đến lối đi thứ hai với Tạ Gia Thạch.

Ở bên này Lạc Văn Thư dẫn Lạc Tinh Dữ xuyên qua quỷ môn, mượn đường U minh rất nhanh đã trở về nhà.

Sau khi người bạn nhỏ rửa mặt xong, ngoan ngoãn nằm dài trên giường, đắp chăn hoạt hình, nói với Lạc Văn Thư, "Mẹ ơi, mẹ đi làm việc đi."

Lạc Văn Thư sờ đầu cậu bé, "Không vội, bọn mẹ chờ con ngủ rồi lại đi."

Đôi mắt Lạc Tinh Dữ trở nên vô cùng sáng, "Mẹ tốt nhất!"

Trong mắt Lạc Văn Thư tràn đầy ý cười.

Thật ra cô cũng không có làm gì cả, chỉ là ngồi mép giường canh người bạn nhỏ, Lạc Tinh Dữ lại có thể mừng rỡ như vậy, giống như có được toàn bộ thế giới, tâm tư của một đứa bé, thật sự đơn giản lại trong sáng chân thành.

Đại khái không đến 10 phút, Lạc Tinh Dữ đã ngủ, hô hấp dần dần đều đều, giống như đang mơ một giấc mộng đẹp, khóe miệng còn hơi cong.

Lúc này Lạc Văn Thư mới đứng dậy rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Bình Luận (0)
Comment