Kim Hữu Tiền ngồi chờ trong phòng khách, thấy cô đi ra, nhỏ giọng hỏi một câu, "Sư phụ, Tinh Tinh ngủ chưa?"
Lạc Văn Thư khẽ gật đầu, dùng ấn tín mở quỷ môn ra, dẫn theo cậu ta đi hội hợp với hai người Tạ Phỉ.
Lối đi thứ hai nằm trong hoang mạc Tây Bắc, cũng là một chỗ vắng vẻ không người.
Trăng sáng treo cao, vừa nhìn đã thấy cát vàng và cỏ hoang vô tận, giống như kéo dài đến chân trời.
Tháng mười của Tây Bắc, nhiệt độ đã tương đối thấp, hoang mạc lại là chỗ đặc biệt, nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch cực lớn, còn có gió mạnh thổi không ngừng.
Cũng may Lạc Văn Thư và đám người Tạ Phỉ đều không phải là người bình thường, cho dù ăn mặc mỏng mang cũng không bị ảnh hưởng.
Còn về người đi xem náo nhiệt - Kim Hữu Tiền, có Lạc Văn Thư cho một cái kết giới, cảm giác vẫn rất tốt.
"Còn năm phút nữa." Kim Hữu Tiền nhìn điện thoại di động.
Vì mạng sống, món đồ chơi kia nói hết toàn bộ.
Lối đi này, không giống với lối đi ở chỗ đầm nước, hai mươi mốt ngày một chu kỳ, thời gian mở là rạng sáng 1 giờ 17 phút, hơn nữa thời gian kéo dài cố định là mười bốn phút.
Không thể không nói vận may của Lạc Văn Thư rất tốt, có thể biết được chân tướng kịp thời gian mở của hai lối đi này, bắt được quái vật thân dài, lợi dụng một điểm sợ chết này của bọn nó, hỏi ra thông tin của lối đi, nếu không mặc kệ là chậm hay sớm chỗ nào, cũng phải chờ thêm một chút thời gian.
Còn nếu như muộn một chút, thời gian phải chờ đoán chừng cũng là nửa tháng.
Thoáng một cái năm phút đã trôi qua, đến thời gian lối đi mở ra.
Chỉ thấy trong không khí có vô số điểm sáng màu xanh tối, bọn nó trôi lơ lửng, nhanh chóng tụ lại một chỗ, gom lại tạo thành một cái cửa ánh sáng lên.
Gần như cùng lúc đó, từng luồng khí tức quỷ dị chẳng lành từ bên trong tràn ra.
Trái lại một điểm này giống với lối đi chỗ đầm nước kia.
Có kinh nghiệm lúc trước, lần này đám người Tạ Phỉ cũng không ở bên ngoài quan sát nhiều, trực tiếp chuẩn bị đi vào lối đi thăm dò tình huống bên trong.
Lạc Văn Thư rất tự giác từ trong tay áo lấy ra một người giấy mới đưa cho Tạ Phỉ.
Nhưng lúc Tạ Phỉ duỗi tay nhận, biến cố xảy ra.
Trong nháy mắt khí tức quỷ dị chẳng lành từ bên trong lối đi tràn ra hết sức đậm đặc, ngưng kết thành thực chất, hóa thành từng bóng người màu đen, trôi lơ lửng ở xung quanh lối đi, giống như từng cái dải băng, tùy ý vặn vèo bên trong gió lớn hoang mạc.
Hình như có vật gì đó muốn từ bên trong đi ra.
Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch cầm vũ khí lên.
Lạc Văn Thư bình tĩnh bày kết giới xung quanh, để tránh chuyện xảy ra ngoài ý muốn, rồi sau đó hơi quan sát vũ khí trong tay đám Tạ Phỉ.
Đó là gậy đại tang màu trắng mà Địa phủ thống nhất phát cho Bạch Vô Thường, mặc dù cùng một loại, nhưng hiển nhiên của Tạ Gia Thạch là tự mình cải tạo, phía trên vẽ đầy hình vẽ, mang một loại phong cách bản thân rất mãnh liệt.
Lạc Văn Thư chỉ hơi quan sát một chút, gần như lúc cô thu hồi tầm mắt, đã thấy bên trong cửa ánh sáng xanh tối, lộ ra một cái đầu to lớn, lớn chừng một chiếc xe SUV, trên đỉnh đầu mọc một cái sừng chỉa thẳng tắp lên trời, chiều dài hơn 1m, mặc dù chỉ có một con mắt, nhưng rất lớn, gần như chiếm 1/3 diện tích cái đầu, bên trong là con ngươi màu đỏ, vô cùng đáng sợ.
Nó liếc mắt đã thấy sinh vật ở trước lối đi.
Bên trong kết giới do Lạc Văn Thư bày ra, khí tức của đám người đều bị che giấu, hơn nữa bởi vì khác biệt về dáng người, hiển nhiên quái vật trong lối đi cũng coi thường bọn họ, con mắt thật lớn quay lại nhìn về phía xa, bắt đầu quan sát thế giới này.
Cùng lúc đó, thân thể của nó cũng đi qua lối đi.
Thân thể của nó còn to hơn cả cái đầu, giống như một tòa núi nhỏ, bề ngoài có chút giống với con thằng lằng được phóng to gấp mấy lần, không biết có phải là cố ý hay không, tay chân to lớn của nó, đạp từng bước về phía chỗ đám người Lạc Văn Thư.
Kim Hữu Tiền lặng lẽ nhích lại gần bên cạnh Lạc Văn Thư.
Nhưng món đồ chơi treo trên điện thoại của cậu ta lại vô cùng hưng phấn la lên, "Nhanh bắt nó!"
Món đồ chơi kia cũng không nghĩ đến, cửa vừa mở đã có thứ từ bên trong đi ra.
Cũng không biêt thứ này là đợi thời gian lối đi mở, hay là vừa khéo ở gần chỗ lối đi, thấy lối đi mở vì vậy thuận tiện chui vào xem một chút.
Dù sao mặc kệ tình huống gì, kết cục đã định trước, đụng phải mấy sát tinh này, coi như nó xui xẻo.
"Bộ dạng của thứ này kinh khủng như thế, nhìn một cái chính là ăn thịt người, hơn nữa còn cố ý đạp chân về phía chúng ta, tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó!"
Giọng nói của món đồ chơi này rất lớn, nó cũng không lo lắng sẽ bị quái vật mới đến nghe được, nghe được cũng không hiểu, với lại bây giờ nó đang bị phong ấn trong món đồ chơi nho nhỏ, cho dù giọng nói có lớn hơn nữa, đối với một quái vật có thân thể to lớn như tòa núi nhỏ kia, coi như nói to thêm gấp mấy lần, cũng không tính là gì.
"Sao vậy, ngươi có thù oán với nó à?" Kim Hữu Tiền tò mò hỏi một câu.
"Không có." Món đồ chơi trả lời.
Không chỉ không có thù với đối phương, hôm nay vẫn là lần đầu tiên nó thấy loài này, nhưng cũng không ảnh hưởng chuyện nó hy vọng đối phương sống không tốt, hơn nữa tốt nhất là sống tệ hơn nó.
Đều là loại ngoại lai, không có đạo lý chỉ có nó bị bắt làm chó.
Kim Hữu Tiền nghe vậy đã hiểu.
Lúc đang nói chuyện, bàn chân to lớn của cực thú một mắt đã đạp xuống, gần như che hết ánh trăng trên đỉnh đầu, lập tức xung quanh trở nên u tối rất nhiều.
Kim Hữu Tiền não bổ một chút, nếu như không có Lạc Văn Thư ở đây, chỉ dựa vào cậu ta, một cước này, chắc chắn linh hồn của cậu ta đã xuống báo cáo chỗ U minh, thi thể cũng bị ép thành miếng bánh, dán vào trên cát vàng, trở thành bữa ăn thêm cho chim muôn gần đây.