Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 349

Chương 349 -
Chương 349 -

Lạc Văn Thư quyết định thí nghiệm thử.

Vì vậy tiếp theo, cô chỉ huy cự thú một mắt đi ra ra vào vào trong lối đi, hơn nữa còn cầm món đồ chơi đến thử nghiệm.

Tự cô cũng đi ra vào trong lối đi, tiến hành so sánh hai bên.

Sau khi làm xong một loạt thí nghiệm, thời gian mở lối đi đã sắp hết.

Lạc Văn Thư để cho cự thú một mắt đi vào trong lối đi, lại ném cát vàng dính máu của nó mới vừa rồi vào trong lối đi.

"Ngươi đi đi, lần sau nếu lại đến, sẽ không trở về được đâu." Cô cảnh cáo một câu.

Cự thú một mắt gào lên một tiếng xem như đáp lại, khập khiễng chạy đi.

Sau khi lối đi đóng, tất cả khí tức quỷ dị đều theo đó tan biến không có chút dấu vết, chỉ có bên cạnh, có rất nhiều hố lớn cát vàng, là dấu vết duy nhất.

"Có phát hiện gì không?" Hai người Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch vẫn không nói chuyện, chỉ ở bên cạnh lẳng lặng quan sát, cho đến lúc này mới mở miệng hỏi.

Lạc Văn Thư cũng không giấu diếm, nói toàn bộ phát hiện của mình ra.

"Mới vừa rồi lúc cự thú một mắt đi vào, xuất hiện sự dao động đặc biệt của năng lượng tạo thành lối đi, mặc dù biên độ rất nhỏ, nhưng tôi vẫn luôn chú ý đến..."

Trước đó không lâu, cô và Thiên đạo đạt thành hiệp nghị, cần phải đóng kín ba lối đi trên Địa cầu này, nhưng trước mắt cụ thể nên làm cái gì, cô vẫn không có manh mối.

Không nghĩ đến mới qua bao lâu, đã phát hiện được một chút dấu vết.

Năng lượng tạo thành lối đi rất đặc biệt, không có chỗ nào giống với mấy sinh vật ngoại lai kia, nhưng khi bọn nó xuyên qua lối đi, năng lượng hai bên lại dung hợp ngắn ngủi, sinh ra một loại năng lượng mới.

Thông qua thí nghiệm lặp đi lặp lại, Lạc Văn Thư đã hoàn chỉnh lấy ra được một chút năng lượng đặc biệt mới, nhưng thời gian quá ngắn, hơn nữa có Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch, cô cũng không tiện phát huy hết sức, tạm thời còn chưa bắt đầu tiến hành phân tích.

"... Tôi muốn từ mặt này thử thí nghiệm tìm ra cách hoàn toàn đóng kín lối đi này."

Suy nghĩ của Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch cũng giống với Lạc Văn Thư.

Dù cho U minh Địa phủ có rất nhiều quỷ sai, có thể phái người trú đóng lâu dài ở gần lối đi, một khi phát hiện có sinh vật ngoại lai xuất hiện, có thể tiến hành xử lý trước.

Nhưng trên đời này từ trước đến này chỉ có đạo lý ngàn ngày làm cướp, không có ngàn ngày đề phòng cướp.

Chỉ khi lối đi hoàn toàn đóng lại, cắt đứt con đường sinh vật ngoại lai hạ xuống Địa cầu, mới là phương thức xử lý tốt nhất.

Nhưng suy nghĩ vẫn thuộc về suy nghĩ, thời gian ngắn như vậy Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch hoàn toàn không có chút đầu mối nào, không biết làm cách nào để hoàn thành chuyện này, không nghĩ Lạc Văn Thư đã tìm được phương pháp cho bọn họ.

"Không hổ là Lạc huyền sư!" Tạ Gia Thạch khen ngợi, vừa liếc mắt nhìn người bên cạnh, "Ai, may mắn đúng là thứ hâm mộ cũng không có được."

Tạ Phỉ giống như không nghe được lời này, hơi nhìn về phía Lạc Văn Thư, "Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ đến tìm ta."

Lạc Văn Thư gật đầu đồng ý.

Sau đó ba người trao đổi đơn giản, mỗi người nói tạm biệt rồi tách ra.

Lạc Văn Thư dẫn theo Kim Hữu Tiền, đi đường U minh về nhà, thời gian đã qua hai giờ sáng.

Trong phòng khách không mở đèn, nhưng có ánh đèn của thành phố xuyên qua cửa sổ phòng khách, cách màn cửa sổ màu trắng chiếu vào, trái lại cũng có thể thấy rõ được đường nét đại khái và sắp xếp bên trong phòng khách.

"Ngồi xuống chờ trước đi." Lạc Văn Thư nói.

Kim Hữu Tiền nghe vậy, ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon.

Lạc Văn Thư vưng tay lên, vốn dĩ món đồ chơi bạch tuộc đang treo trên điện thoại của Kim Hữu Tiền, lại xuất hiện trên đầu ngón tay cô.

Cô đi đến ngồi xuống trên ghế nằm đặt trước cửa sổ trong phòng khách, cái ghế hơi đung đưa.

"Hình như ngươi rất mất mác." Cô nói.

Món đồ chơi kia vội vàng chối, "Không có không có."

Lạc Văn Thư cũng không thèm để ý một chuyện này, tiếp tục nói, "Cho ngươi một cơ hội, suy nghĩ cho thật kỹ, những thứ giống như ngươi, nhóm đầu tiên đến đây hay đến sau vẫn còn sống, đang ở chỗ nào?? Không nhất định phải là địa điểm cụ thể, có manh mối là được."

“Theo lý thuyết mà nói, so sánh vừa cự thú một mắt mới vừa đi kia, những quái vật tương tự với ngươi, gặp xui xẻo, không phải sẽ càng làm cho ngươi cảm thấy vui vẻ hơn, không phải sao?"

Vui vẻ từ trên trời rơi xuống được một nửa, đột nhiên bị cắt đứt, vốn dĩ tâm trạng của món đồ chơi đang buồn bã, giờ phút này nghe được lời của Lạc Văn Thư, ánh mắt của nó lập tức sáng lên, ở trong phòng khách mờ tối, vô cùng rõ ràng.

Nó nhanh chóng vận chuyển đầu óc, nhớ lại những chuyện trải qua từ khi nó bắt đầu đi đến Địa cầu cho đến này.

Loại sinh vật như bọn nó, hoàn toàn khác với loài người trên tinh cầu này, không có khái niệm chủng tộc, càng không cần cái gọi là đoàn kết giúp đỡ lần nhau, đặt sự phát triển tập thể lên hàng đầu, chỉ cần đủ cường đại, tự mình cũng có thể phân tách tạo thành một tộc quần khổng lồ.

"Ta..." Giọng nói của món đồ chơi kia rất lớn, tràn đầy sức sống, mang theo vui thích rõ ràng, bởi vì nếu thuận lợi lập tức sẽ có thứ bị gặp xui xẻo.

Nghĩ đến đây, trong lòng nó rất kích động.

Nhưng mới nói được một từ, chống lại tầm mắt của Lạc Văn Thư, mặc dù nhìn vào cặp mắt kia rất là bình tĩnh, nhưng khí thế tản ra thì không thân thiện chút nào.

Món đồ chơi nhanh chóng vận dụng đầu óc, suy nghĩ đây là vì sao, nó nhớ lại những gì mới xảy ra, rất nhanh đã tìm được chỗ mấu chốt ---

Giọng nói của nó quá lớn!

Mà cách một bức tường có một nhóc con đang ngủ, có thể ồn ào đến nhóc con.

Món đồ chơi không để ý đến chuyện cảm khái tại sao mình lưu lạc đến mức đường này, nó theo bản năng nhỏ giọng lại, tiếp tục nói lời mới vừa rồi nói chưa xong, "Ta biết một chỗ, có một thứ đến muộn hơn ta, có thể chính là ở chỗ này...."

Bình Luận (0)
Comment