Lạc Văn Thư nghe vậy, hơi gật đầu.
Ở một bên, Kim Hữu Tiền ngồi trên ghế salon, xem xong toàn bộ quá trình, nhận biết về món đồ chơi bạch tuộc kia đã được đổi mới.
---
Thời tiết ngày hôm sau chuyển qua âm u, lúc xế chiều còn có mưa nhỏ rơi xuống.
Sau khi Lạc Tinh Dữ tạm biệt cô giáo nhà trẻ, đi theo Kim Hữu Tiền về nhà.
Đến dưới lầu nhà thuê, sau khi Kim Hữu Tiền đậu xe xong, đi theo Lạc Tinh Dữ leo lên đến tầng năm, mới vừa vào cửa, cậu ta có chút không kịp chờ mở miệng hỏi, "Sư phụ, hôm nay chúng ta có đi ra ngoài không?"
Lạc Văn Thư ngồi trên ghế nằm đặt trước cửa sổ, trên người đắp thảm len Lạc Tinh Dữ đan, nghe vậy hơi gật đầu, đáp một tiếng. "Ừ."
Ban đêm lúc biết được địa chỉ từ miệng món đồ chơi kia, cô cũng không gấp đi làm việc, mà là chờ lúc Lạc Tinh Dữ tan học, lại gọi Kim Hữu Tiền đến, dẫn hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Dù sao con đường tu hành, thực hành mới là chân lý, đàm binh trên giấy, giới hạn quá lớn.
"Mẹ, chúng ta đi chỗ nào?" Tối hôm qua Lạc Tinh Dữ ngủ rất ngon, còn mơ một giấc mơ đẹp, chẳng qua đã sớm quên mất nội dung rồi.
Cậu bé không biết chuyện xảy ra vàp ban đêm, nghe Kim Hữu Tiền thì sững sốt một chút, rồi sau đó tò mò nhìn về phía Lạc Văn Thư.
"Thành phố Quế Thủy." Lạc Văn Thư trả lời.
Cô nói xong thì ngồi dậy từ trên ghế nằm, trên váy dài màu xanh nhạt thêu vài lá trúc, tóc dài dùng trâm gỗ đàn vén lên.
Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm ấn tín, chỉ trong nháy mắt một đạo quỷ môn mở ra trong phòng khách.
Một nhóm ba người, đi vào, lúc trở ra, đã đến mục tiêu.
Không giống với Xuân Sơn được bao phủ bởi núi, thành phố Quế Thúy này là ở trong đồng bằng mênh mông, được sông dài ao hồ vờn quanh.
"Chính là ở gần đây..." Giọng nói của món đồ chơi có sự hưng phấn không kềm nén được.
Quái vật định cứ ở chỗ này, thời gian đến Địa cầu muộn rất nhiều so với món đồ chơi.
Sinh tồn được khắc vào gien của bọn nó, là ưu tiên hàng đầu, trừ chính mình ra, ai cũng không thể tin, vì vậy bọn nó đều sẽ cố gắng che giấu hành vi của mình.
Vả lại, Quế Thúy cách Xuân Sơn rất xa.
Bình thường mà nói, món đồ chơi không thể biết được tin tức của đối phương.
Nhưng xã hội loài người đặc biệt như vậy, quan hệ giữa người và người dính dáng phức tạp với nhau, vẫn luôn có thể tìm được liên lạc, mà quái vật vừa mới đến, lại không biết điểm này.
Nhiều năm trước có một lần ngoài ý muốn, để cho món đồ chơi biết sự tồn tại của quái vật nơi này, nhưng lúc đó nó đang bận rộn sắp xếp chuyện của mình, hoàn toàn không có tinh thần đi quản lý những đồng loại khác.
Chẳng qua vùng đất Thần châu đầm rồng hang hổ, người tài giỏi xuất hiện lớp lớp, lại có ý thức của thế giới và sự tồn tại của U minh Địa phủ bảo vệ, quái vật đi đến Địa cầu, không phải con nào cũng thuận lợi tồn tại, trong những năm qua cũng chết rất nhiều.
"Hy vọng nó còn sống, hơn nữa vẫn còn ở chỗ này..." Món đồ chơi yên lặng cầu nguyện trong lòng.
Nó cho ra một phạm vi đại khái, bao gồm một khu hành chính của thành phố Quế Thủy.
Lạc Văn Thư bấm ngón tay tính phương hướng đại khái, gọi một chiếc xe, chạy dọc theo đường phố.
Tài xế lái xe rất hay nói, nghe khẩu âm bọn họ không phải là người bản xứ, cho là đến du lịch, vì vậy dọc theo đường đi giới thiệu các địa điểm du lịch cho bọn họ.
Kim Hữu Tiền và Lạc Tinh Dữ rất phối hợp đáp lời với tài xế, thật giống như là đang đi du lịch.
Lái xe hơn một giờ, tài xế nói đến khô miệng, từ từ ý thức được, ba vị khách này hình như không giống với du khách lắm.
Ông ấy suy nghĩ một chút, thử đề nghị, "Các cô cậu có muốn đi thả diều không? Gần đây có một video thả diều rất hot, các người có thể đi nhìn một chút."
Lạc Tinh Dữ nghe lời của tài xế, mở điện thoại ra tìm kiếm một chút, kết quả cho ra, video đầu tiên đã hấp dẫn sự chú ý của cậu bé.
"Mẹ ơi, con muốn đi xem, có thể không ạ?" Ánh mắt của cậu bé rất trong suốt, hơi ngước đầu, nhìn Lạc Văn Thư ở bên cạnh.
Mặc dù vẻ mặt của Kim Hữu Tiền không trực tiếp như Lạc Tinh Dữ, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được cậu ta cũng cảm thấy hướng thú với cái này.
"Vậy đi xem một chút." Lạc Văn Thư nói.
Tài xế chuyển đầu xe ở giao lộ, lái về phía ngoại ô.
Khí hậu của thành phố Quế Thủy rất tốt, bầu trời xanh thẳm, nhiều đám mây trắng.
Buổi chiều hơn năm giờ gần sáu giờ, mặt trời treo trên chân trời, đám mây xung quanh dính nắng chiều, đẹp đến rung động lòng người.
Dưới bầu trời này, con đường rộng rãi kéo dài ở phía xa xa, ven đường đậu đầy xe, hai bên là đồng ruộng bát ngát, liếc một cái nhìn thấy rất nhiều người.
Tụ năm tụ ba, thành đoàn kết đội, có người đến đi dạo, nhưng nhiều hơn là đến thả diều.
Lạc Tinh Dữ chưa từng thấy nhiều diều như thế, không chỉ số lượng mà còn chủng loại.
Có loại diều nho nhỏ thường thấy đếm không hết, còn có mấy loại diều lớn đủ loại hình dáng, có hình dạng con cá lớn, có hình dạng bạch tuộc, rất nhiều râu thật dài buông thỏng, lay động theo gió, giống như thật sự đang vui đùa trong nước vậy.
Có diều loại dài, giống như rắn lại giống như rồng.
Còn có diều loại tàu vũ trụ mà thường thấy trong phim điện ảnh.
Nhiều chủng loại, đủ mẫu mã, nhìn một cái, phong cách tương phản rất lớn, giống như không cùng một thế giới.
Đôi mắt Lạc Tinh Dữ trợn tròn, dáng vẻ giống như chưa từng thấy việc đời.
Kim Hữu Tiền cũng không tốt hơn Lạc Tinh Dữ chỗ nào, trong miệng đều là "má ơi má ơi" không ngừng.
Lạc Văn Thư cũng cảm thấy có chút thú vị.
Bọn họ ở trên đồng ruộng nhìn một lát, Kim Hữu Tiền chỉ nhìn đã không thể thỏa mãn, cậu ta kéo Lạc Tinh Dữ, chuẩn bị đi xem có chỗ nào bán diều không, định tham gia vào trận thả diều này.