Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 351

Chương 351 -
Chương 351 -

Chẳng qua suy nghĩ còn chưa kịp thực hiện, chợt nghe bên cạnh có một giọng nói dễ nghe vang lên, "Các người là đến từ vùng khác sao?"

Kim Hữu Tiền nghe vậy, nghiêng đầu nhìn qua, đó là một nam sinh gần tuổi với cậu ta, dáng vẻ thì bình thường hoàn toàn khác với giọng nói, đứng trong đám đông cũng hoàn toàn không tìm ra.

"Đúng, có chuyện gì không?" Kim Hữu Tiền lễ phép trả lời.

"Tôi thấy các người hình như rất có hứng thú với diều..." Đối phương vừa nói chuyện, vừa khom người mở túi đeo lưng đặt bên chân, "Chỗ này của tôi có rất nhiều, có thể nhìn thử xem."

Kim Hữu Tiền cũng không suy nghĩ nhiều, thật sự cho rằng đối phương là bán đồ, mở miệng nói "Thật đúng là khéo, tôi vừa định đi xem có chỗ nào bán hay không", rồi kéo Lạc Tinh Dữ đến gần.

Cậu ta không phát hiện, trong túi của mình, món đồ chơi gắn trên điện thoại động mấy cái, mà cách bọn họ không xa, Lạc Văn Thư hơi nhéo mắt lại.

"Ta ngửa thấy mùi quen thuộc, giống như thi thể bị thối rửa trong hầm phân, cái loại mùi thối ngập trời đó hoàn toàn không thể che giấu được!" Món đồ trang sức dụng giọng điệu kích động, nói ra mấy lời rất nặng mùi.

"Bắt tên này, tên này nhất định có tiếp xúc với thứ kia, hơn nữa còn rất thường xuyên, nếu không cũng sẽ không có cái mùi nồng như vậy!"

Lạc Văn Thư yên lặng hai giây, hỏi nó, "Là ai dạy người hình dung như vậy?"

Món đồ chơi kia lập tức trả lời, "Học trên mạng."

Dù sao nó đã là một con bạch tuộc phế vật, chạy cũng không thóat, cũng không làm gì được, dứt khoát nằm ngang, mỗi ngày lên mạng rong chơi, nội dung gì cũng xem, cái gì cũng không tha.

Lạc Văn Thư hiếm thấy không muốn nói chuyện.

Cách đó không xa, Kim Hữu Tiền và Lạc Tinh Dữ không biết gì cả, đến bên cạnh cái túi đeo lưng mà người bán diều mang đến.

Đó là một cái túi đeo lưng lớn đến bất ngờ, có hình dạng ống tròn đặt trên đất, có thể đựng hai đứa con nít, bên trong chứa đầy diều được bọc kín trong túi nilon, phía trên túi nilon có dán hình giới thiệu của con diều bên trong.

Hình rùa màu xanh, sứa bảy màu, hổ bảy màu, con giun dài... rất quái lại, vượt quá tưởng tượng.

Quả thật Lạc Tinh Dữ được mở rộng tầm mắt.

Nhưng Kim Hữu Tiền lại không hài lòng lắm, trái lại không phải không hài lòng với hình dạng, mà là chủ yếu quá nhỏ.

Có câu nói, đã từng vượt qua biển cả, không sợ gì sông nước.

Mới vừa rồi cậu ta ở trên bầu trời nhìn thấy được nhiều diều lớn, cho dù cách rất xa, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Còn một đám diều nhỏ bay ở một bên, mặc dù hình dạng rất tinh xảo, cũng bay đến bầu trời, nhưng nhỏ như vậy, hơi cận thị một chút sẽ nhìn không thấy.

Cậu ta cũng không phải là không có tiền, khẳng định phải chọn cái cực lớn!

"Ông chủ, anh chỉ có những cái này thôi sao? Còn có cái lớn hơn không?" Kim Hữu Tiền đứng dậy hỏi một câu, tiếp đó ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, chỉ chỉ con diều lớn hình bạch tuộc cách bọn họ gần nhất, "Lớn như cái đó vậy, có không? Hoặc là lớn hơn một chút cũng được."

Ông chủ nhìn theo phương hướng cậu ta chỉ, lúc thu hồi tầm mắt, trong lúc lơ đãng liếc nhìn quần áo trên người của cậu ta, chậm rãi trả lời, "Có, chỉ là..."

"Tiền không thành vấn đề." Kim Hữu Tiền đáp lại.

Ông chủ quan sát cậu ta một chút, lại cúi đầu nhìn Lạc Tinh Dữ còn đang lật xem diều trong túi, tri kỷ dò hỏi, "Các người là cùng nhau sao? Hay là đi riêng?"

"Tinh Tinh, em muốn diều trong túi này, hay là cái loại diều lớn như trên trời kia?" Kim Hữu Tiền dò hỏi.

Lạc Tinh Dữ nghe vậy, ngẩng đầu lên, "... Em lấy cái nhỏ là được rồi."

Thật ra cậu bé cũng muốn cái lớn, nhưng cậu bé quá nhỏ, đại khái điều khiển không được, cho nên vẫn chọn nhỏ, giọng nói cũng có chút tiếc nuối.

Kim Hữu Tiền đã hiểu, an ủi, "Đợi một lát anh có thể dẫn em cùng nhau thả, hoặc là để cho sư phụ dẫn em thả..."

Cậu ta vừa nói chuyện vừa nghiêng đầu nhìn Lạc Văn Thư mặc váy xanh đứng cách đó không xa, "Sư phụ, ngài có muốn cùng nhau thả diều không?"

"Được." Lạc Văn Thư đáp lại một tiếng.

Vì vậy Kim Hữu Tiền nói với ông chủ, "Muốn hai cái diều loại lớn, với một cái trong túi này. Ông chủ, anh đặt hàng ở chỗ nào, tôi đi lấy với anh, sư phụ, ngài và Tinh Tinh ở chỗ này chờ nhé."

Ông chủ dẫn theo Kim Hữu Tiền đi đến một chỗ ven đường, đi đến bên cạnh chiếc xe van màu bạc, mở cóp sau xe, liền thấy toàn bộ trong buồng xe, trừ chỗ ngồi của tài xế và ghế phó lái ra, những chỗ ngồi khác đều bị phá hủy hết, không gian bên trong rất lớn, chất đầy các loại diều.

"Chỗ dựa vào ghế phó lái đặt loại lớn, kiểu mẫu đều viết trên đó, tám mét, mười mét, hai mươi mét đều có, cậu có thể tự mình chọn."

Kim Hữu Tiền chui vào trong buồng xe, đơn giản lật xem đống diều kia, chọn hái cái hai mươi mét, "Muốn hai cái này, đoán chừng bên kia cũng chọn xong rồi, tính tiền cùng luôn."

"Một cái hai mươi mét là 2288 tệ, cậu mua hai cái, cái nhỏ thì xem như tặng kèm, tổng cộng là 4576, cậu đưa 4500 là được." Ông chủ nhìn kiểu dáng một chút, lập tức báo giá, không chỉ có mua lớn tặng nhỏ, còn xóa số lẻ.

Anh ta vừa nói chuyện, vừa cầm điện thoại ra, lật mặt sau điện thoại, chỉ thấy bên trong ốp điện thoại trong suốt có nhét một cái hình quét mã QR.

"Cảm ơn ông chủ!" Kim Hữu Tiền lễ phép nói cảm ơn, lại lấy điện thoại từ trong túi quần quét mã chuyển tiền.

Ông chủ hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm món đồ chơi gắn trên điện thoại của Kim Hữu Tiền, trong đôi mắt lóe lên một ánh sáng quỷ dị.

Kim Hữu Tiền nhanh chóng trả tiền, lại giao màn hình hiển thị đã thanh toán cho ông chủ nhìn.

"Cảm ơn đã mua hàng." Ông chủ nói chuyện xong, giống như lơ đãng hỏi một chút, "Món đồ treo trên điện thoại của cậu rất đặc biệt, mua ở chỗ nào vậy?"

Bình Luận (0)
Comment