Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 352

Chương 352 -
Chương 352 -

Kim Hữu Tiền cũng không suy nghĩ nhiều, trả lời, "Sư phụ tặng tôi."

Ông chủ hơi rũ mi mắt, không nói gì, đóng cóp sau xe, đi theo Kim Hữu Tiền trở về trên đồng ruộng.

Bên này Lạc Tinh Dữ cũng đã chọn xong diều nhỏ, con rùa màu xanh, đại khái cảm thấy cho rùa bay trên bầu trời rất là thú vị.

"Sư phụ, ngài nhìn thử xem muốn cái nào?" Kim Hữu Tiền đặt hai con diều lớn trên đất.

Lạc Văn Thư tiện tay chỉ một cái, "Cái này."

Thật ra hai con diều lớn này đều giống nhau.

Hình dáng trên túi gói hàng chính là một con diều bạch tuộc cực lớn, nhưng lại khác với bạch tuộc bình thường, trên râu của bạch tuộc không phải là miệng hút mà là vô số con mắt, nhìn vào hơi xấu.

"Chắc các người là lần đầu tiên thả loại diều lớn như vậy đi, nó cần một chút kỷ xảo, sau khi bay lên, sẽ tiêu hao một ít tinh thần, cùng với... Lý trí." Ông chủ rất biết làm ăn, chủ động cung cấp phục vụ sau khi bán, chỉ là giọng nói có chút kỳ lạ.

Trong lòng Kim Hữu Tiền suy nghĩ hao tổn lý trí là cái quỷ gì, nhưng không hỏi ra miệng, đã nghe ông chủ tiếp tục nói, "Chẳng qua không sao, sau khi nó bay lên không trung, cậu có thể thu hoạch được vô số ánh nhìn."

Ông chủ vừa nói xong, Kim Hữu Tiền chỉ cảm thấy đầu óc của mình hoảng hốt một chút, tạm thời quen mất một ít nghi ngờ, ngồi xuống, mở túi nilon đựng diều lớn ra, dưới sự giúp đỡ của ông chủ, lấy con diều lớn hai mươi mét mà cậu ta "tỉ mỉ" chọn lựa ra ngoài.

Đúng lúc này trên đồng ruộng bát ngát, có một trận gió thổi đến.

"Đi đi." Ông chủ nói, giọng nói rất trầm thấp.

Kim Hữu Tiền nắm sợi dây, để cho diều bay lên.

Diều bạch tuộc lớn màu đó giống như có một bãi máu đỏ đen thấm vào bên trong từ từ bay lên, mấy chục râu rài hơn mười mét tùy ý bay múa như rong biển, một con mắt mọc trên cái râu bạch tuộc giống như sống lại một nửa, đánh giá đám người dưới bầu trời.

Không biết có phải ảo giác hay không, Kim Hữu Tiền luôn cảm thấy, hình như con diều này hơi quá lớn, không chỉ có kích thước hai mươi mét, hơn nữa, hình như nó đang không ngừng... lớn lên?

Đầu óc đang hoảng hốt trong nháy mắt thanh tỉnh lại, trong lòng Kim Hữu Tiền dâng lên một cảm giác không thoải mái, vì vậy cậu ta nghiêng đầu nhìn Lạc Văn Thư bên cạnh, "Sư phụ..."

Vẻ mặt Lạc Văn Thư bình tĩnh, giống như ngày thường.

Thấy vậy sự lo lắng trong lòng Kim Hữu Tiền cũng trở nên yên ổn lại.

"Nhìn xung quanh." Lạc Văn Thư nói.

Kim Hữu Tiền dựa theo nhắc nhở của cô, nhìn một cái đã bị dọa giật mình.

Trên đồng ruộng, khắp nơi đều là người thả diều mà Kim Hữu Tiền nhìn thấy trước đó, lúc đó những người này đều rất bình thường, tự mình thả diều, hoặc cười cười nói nói với người bên cạnh.

Mà giờ phút này, tất cả mọi người đều dừng lại công việc trong tay, đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt không nháy nhìn về phía bên này.

Bởi vì phương hướng khác nhau, có vài người góc độ xoay đầu vô cùng khoa trương, gần như đã vượt qua khỏi cực hạn của thân thể.

Mà ánh mắt của những người này, đều nhìn về phía Kim Hữu Tiền.

Cái loại ánh mắt trống rỗng vô thần đó, nhìn vào vô cùng rợn người.

Kim Hữu Tiền chỉ cảm thấy trong nháy mắt da gà da vịt nổi lên, tóc gáy cũng dựng đứng, còn thẳng hơn cả sinh viên đứng nghiêm dưới ánh nắng chói chang.

"Sư phụ...Sư phụ..."Cậu ta ớn lạnh trong lòng, nói chuyện cũng có chút lắp bắp, "Đâu là làm sao... vậy?"

"Lại đều có thể thanh tỉnh..." Một giọng nói quỷ dị vang lên.

Kim Hữu Tiền theo tiếng nhìn đến, người nói chuyện là ông chủ bán diều cho cậu ta trước đó, khuôn mặt của đối phương vẫn như bình thường, không có gì kỳ lạ, nhưng lúc này lại làm cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị khó hình dung.

"Anh muốn làm gì?" Đối mặt với ông chủ có chút không giống với lúc trước, trái lại, Kim Hữu Tiền cũng không sợ lắm, dù sao có thay đổi đi nữa, mặt ngoài cũng là người bình thường.

Quan trọng nhất chính là, sư phụ vô địch của cậu ta ở bên cạnh, sợ cái bùa á!

Ông chủ nhìn về phía túi quần cậu ta nhét điện thoại di động, không trả lời vấn đề của cậu ta, mà là mở miệng hỏi, "Đồ ô nhiễm của các người, ở chỗ nào?"

Lạc Văn Thư nghe nói như vậy, hơi có chút bất ngờ, cô lập lại lần nữa, "Ô nhiễm chúng ta?"

Ông chủ nhìn Kim Hữu Tiền, vẻ mặt chính là cao cao tại thượng trong mắt là sự khinh miệt lại chán ghét, lời nói ra cũng rất khó nghe, "Khí tức trên người cậu, giống như một con chuột thối ở trong cống ngầm, dù đã ngụy trang rất tốt, nhưng cách rất xa vẫn có thể ngửi được, thật làm cho người ta buồn nôn!"

Nhất thời Kim Hữu Tiền rất không vui, "Nói chuyện thế nào vậy, anh mới là con chuột thối, cả nhà anh đều là con chuột thối!"

Cậu ta giơ sợi dây nối với diều, vừa chỉ vào nhóm người nhìn chằm chằm vào cậu ta giống như quỷ bám vào người, "Rõ ràng anh mới là người có vấn đề, diều này, chính anh nhìn thử đi, nó đẹp không? Hơn nữa lời mới vừa rồi của anh, còn có những người xung quanh này, còn không biết xấu hổ ác nhân cáo trạng trước!”

Cậu ta không biết, giờ phút này món đồ chơi nằm trong túi quần càng không thoải mái hơn cậu ta.

Nhìn thì ông chủ này đang mắng Kim Hữu Tiền, thật ra từ đầu đến cuối, mục tiêu đều là món đồ chơi.

"Hai lỗ thủng lên trên mặt chó má nhà ngươi là dùng để trưng hả, rõ ràng bề ngoài của ta là bạch tuộc, dựa vào cái gì mắng ta là con chuột thối?!" Nó kêu la như sấm, hận không thể nhảy ra biến thân cho ông chủ kia một bạt tai, hoàn toàn quên mới vừa rồi mình hình dung đối phương như thế nào.

"Chờ một lát nữa trái lại ta muốn nhìn thử, thứ làm ô nhiễm ngươi là cái gì!"

Hiển nhiên món đồ chơi cho rằng, nam sinh trước mắt này, giống với loài người bị những đồng loại nó ô nhiễm, chỉ là một con cờ, một con rối, làm việc thay cho dị loại.

Bình Luận (0)
Comment