Lạc Văn Thư lại có một loại dư cảm, chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Rất sớm cô đã chú ý đến nam sinh này, thậm chí còn sớm hơn món đồ chơi kia.
Khí tức trên người đối phương rất kỳ lạ, hình như là người tu hành, có linh lực yếu ớt, đồng thời lại có khí tức cùng loại với quái vật, nhưng không thuần túy.
Linh lực không giống như tu hành mà có, khí tức quỷ dị cũng không giống như là bị dính phải.
Loại chuyện này, Lạc Văn Thư vẫn là lần đầu tiên gặp phải, trong lòng cô có ít suy đoán, nhưng lại không quá chắc chắn, vì vậy yên lặng theo dõi chuyện tiếp theo.
"Món đồ chơi gắn trên điện thoại của cậu, cậu biết nó là thứ gì không? Cậu chỉ là một người bình thường, không có chút tu vi nào, theo lý mà nói, tiếp xúc với loại đồ này, chỉ cần thời gian rất ngắn ngủi, tinh thần sẽ bị ảnh hưởng mất lý trí, nhưng cậu lại không có..."
Ông chủ nhìn Kim Hữu Tiền, ánh mắt sâu xa, giọng nói trầm thấp, "Nói cho tôi biết, nó ở chỗ nào?"
Giống như lời thì thầm của ma quỷ, có lực lượng đầu độc lòng người.
Lại thấy trên mặt Kim Hữu Tiền tràn đầy vẻ ghét bỏ, "Anh có bệnh à? Có thể nói chuyện dễ nghe một chút không?!"
"Mẹ, anh này thật kỳ lạ!" Sau đó một giọng nói non nớt vang lên.
Ông chủ sững sốt một chút, không nhìn Kim Hữu Tiền nữa, nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy đôi mắt của Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ rất trong sáng, vẫn còn thanh tĩnh.
Trong nháy mắt anh ta nhíu mày, tự lẩm bẩm, "Xảy ra chuyện gì..."
Rõ ràng chỉ là ba người bình thường, trừ khí tức quỷ dị ra, không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào.
Theo lý mà nói, sau khi bọn họ nhìn thấy diều, tinh thần sẽ bị ảnh hưởng, tạm thời mất đi ý thức của mình, giống như một con rối nghe lời, cho dù anh ta để bọn họ đi chết, bọn họ cũng sẽ thực hiện không chút do dự.
Nhưng trên thực tế, bọn họ không chỉ không chịu ảnh hưởng, vẫn có thể suy trì thanh tỉnh khi anh ta khống chế tinh thần lần hai.
Ông chủ ý thức được tình huống không đúng lắm.
Vì cẩn thận, anh ta quyết định tốc chiến tốc thắng, không tiếp tục dây dưa với ba người ở chỗ này nữa.
"Mang bọn họ đi." Ông chủ mở miệng nói chuyện.
Trong nháy mắt khi anh ta nói xong, chỉ thấy bỗng nhiên xung quanh có mấy người xông ra, thân thể cường tráng, cao 1m8 trở lên, cả người tràn đầy cơ bắp, nhìn một cái cũng biết không dễ chọc.
Bọn họ chen nhau lên, vây quanh ba người Lạc Văn Thư, rồi sau đó vươn tay muốn bắt người.
Kim Hữu Tiền: "...???"
Chuyện này không hợp lý!
Mới vừa rồi rõ ràng vẫn là diều phong cách huyền huyễn, quỷ dị, đám người bị khống chế... Sao đột nhiên biến thành phong cách thực tế? Còn là chiến thuật bắt cóc của các phần tử nằm ngoài vòng pháp luật nữa!
Chuyện này đối với Kim Hữu Tiền mà nói, quả thật quá rung động, còn làm cho người ta kinh ngạc hơn chuyện thấy quỷ, cho nên cậu ta phản ứng chậm mấy giây, theo bản năng nhìn về phía Lạc Văn Thư, muốn hỏi cô làm thế nào đây.
"Sư..." Kết quả mới mở miệng nói được một chút, chỉ thấy một người đàn ông lực lưỡng vươn tay tát về phía mặt của cậu ta.
Kim Hữu Tiền theo bản năng nhắm mắt lại, đầu óc không tự chủ hiện ra hình ảnh mình bị đánh rụng răng, miệng chảy máu, cậu ta thấy rất nhiều diễn viên đều diễn như thế.
Đầu óc của cậu ta cũng làm xong chuẩn bị tâm lý đau đớn truyền đến rồi.
Sau đó đợi một lát, không có xảy ra chuyện gì cả.
Hoặc đổi một cách nói chính xác hơn, đau đớn theo dự đoán không có đến, chỉ là cảm giác được miệng bị dán cái gì đó, không nói được.
Kim Hữu Tiền cẩn thận mở mắt ra, chỉ thấy ở phía trước, Lạc Tinh Dữ bị một người đàn ông cường tráng ôm đi đến ven đường, trên miệng bị dán một miếng băng keo màu đen.
Lạc Văn Thư cũng có cảnh ngộ như vậy, chẳng qua cô là tự đi, bước chân ung dung, vạt váy màu xanh nhạt đung đưa theo gió, hai tên đàn ông đi theo một trái một phải, nhìn không giống như tội phạm bắt cóc, trái lại giống như vệ sĩ của cô hơn.
Hình như phát hiện Kim Hữu Tiền mê mang chưa kịp phản ứng, cô nghiêng đầu nhìn sang, cho cậu ta một ánh mắt.
Nhất thời Kim Hữu Tiền không hoảng hốt nữa, trái tìm bình tĩnh lại, mặc cho hai tên đàn ông kéo mình đi đến ven đường.
Thậm chí cậu ta còn tâm trạng suy nghĩ, tại sao đều là bắt cóc, đãi ngộ của ba người bọn họ lại hoàn toàn khác nhau?
Dưới sự chỉ huy của ông chủ, bọn họ bị dẫn đến chiếc xe van mà lúc trước Kim Hữu Tiền đi mua diều, tiếp đó một đám đàn ông cũng đi vào theo sau.
Lúc xe van lái đi, bao gồm cả người lái xe, tổng cộng chở hai mươi người.
Nếu có cảnh sác giao thông điều tra xe, có thể nghi ngờ nhân sinh, không nghĩ ra một chiếc xe van nho nhỏ, lại có thể chở nhiều người như thế.
Thật ra Kim Hữu Tiền ngồi trong xe cũng không hiểu, thậm chí cậu ta còn cảm thấy rộng tãi, nhưng đếm đầu người trong xe, lại nghĩ đến kích thước của xe, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy mình bị ám thị tâm lý.
Sau khi xe đi khoảng một giờ thì dừng lại, cửa xe và cóp sau bị mở ra, một đám người trào ra ngoài, ba người Lạc Văn Thư là người xuống xe cuối cùng.
Lúc này trời đã tối, tầm mắt bị hạn chế, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra được nơi bọn ho đang ở là một mảnh núi rừng, cỏ cây phát triển tươi tốt, tiếng côn trùng thay nhau vang lên.
Bọn họ đi theo đoàn người của ông chủ, sau khi đi được một đoàn đường núi, không biết thế nào, quẹo vào trong một cái sơn động, địa hình bên trong vừa phức tạp vừa kỳ lạ, lúc đi vào sơn động là vừa quẹo vừa đi thẳng lại quẹo, cuối cùng lúc dừng lại, Kim Hữu Tiền cảm giác đầu óc của mình đều bị lượn quanh cho chóng mặt.
Xuất hiện trước mặt bọn họ là một cái không gian rất lớn, mặc dù là sơn động, nhưng lại tốt ngoài ý muốn, mặt đất bằng phẳng, trên đỉnh đầu và xung quanh đều có đèn sáng, còn có ghế salon, vật trang trí và chậu hoa,...
Cảnh tượng ở chỗ này rất bình thường, không giống như sào huyệt của quái vật.
Ông chủ ngồi trên ghế salon một người, tư thái thoải mái, giọng điệu ung dung, "Ta không biết các người là người nào, tới Quế Thủy là bất ngờ hay là có mục đích nào đó, bây giờ đều không quan trọng."
"Người đến chỗ này, đều không thể sống sót đi ra được."
Dĩ nhiên Lạc Văn Thư nghe được tin tức bị giấu trong lời nói này của ông chủ.
Một là anh ta rất có lòng tin với chỗ này, hoàn toàn không lo lắng, hoặc không thèm để ý bọn họ muốn làm gì. Mặc khác, tạm thời anh ta sẽ không lấy mạng của bọn họ, bởi vì muốn từ trên người bọn họ lấy được tức tức mình muốn.
"Đừng có giãy giụa vô ích, hẳn các người cảm giác được, sau khi đến chỗ này, liên lạc giữa các người và thứ đồ ô nhiễm kia đã hoàn toàn bị cắt đứt."
Thời gian tiếp xúc, ông chủ cũng đã nhìn ra, trong ba người, làm chủ là Lạc Văn Thư, vì vậy trực tiếp coi thường một lớn một nhỏ còn lại, nhìn về phía cô, "Thứ kia, nó lại không có trợ giúp gì cho các người, cũng sẽ không tạo thành uy hiếp đến sinh mạng của các người..."
Giọng nói của anh ta dần đề thấp, mang theo ý đầu độc, "Mà bây giờ, ta mới là chủ nhân nắm giữ sinh mệnh của các người!"
Sau khi anh ta nói xong, chỉ thấy ánh mắt của Lạc Văn Thư từ từ dần trở nên mê mang, giọng nói cũng hơi có chút cứng ngắc, "Cậu muốn biết cái gì?"
Lại nhìn hai người khác, cũng là bộ dạng đã mất ý thức, giống như một con rối mặc người thao túng.
Ông chủ cũng không nghi ngờ, không giống với chỗ đồng ruộng mênh mông kia, nơi này là địa bàn của anh ta, là nơi mà lực lượng của anh ta trở nên cường đại nhất, mấy người bình thường, mặc kệ làm cái gì cũng không thay đổi được.
"Nói cho ta biết, nó ở chỗ nào?"
"Kế hoạch hạ xuống của nó, tiến triển đến bước nào rồi?"