Đi đôi với trận gió mạnh này, sương mù màu đỏ dày đặc trên bầu trời cũng hoàn toàn tản đi, một thế giới rộng lớn hơn, phơi bày trước mặt mọi người.
Bầu trời cao hơn rộng hơn, không có mây, không có sương mù, là một mảnh bóng tối thuần túy.
Mặt đất dưới chân giống một đảo đơn độc trôi lơ lửng trên biển đen.
Cuối tầm mắt, là một con quái vật to lớn giống như ngọn núi.
Đám người Lạc Văn Thư so sánh với nó, giống như con kiến và con voi vậy.
Nó nhìn giống như một con sứa bản biến dị phóng đại, trên cái đầu thật lớn, có số số vòi nhỏ dài, trên mỗi cái vòi đều mọc đầy mắt, từng con mắt giống như một cái hố đen, bên trong chỗ sâu nhất có một ngọn lửa màu đỏ đang thiêu đốt.
Từ đầu trở xuống chính là rất nhiều xúc tu to lớn, trên đó mọc đầy miệng, chính là bản phóng đại của mấy múc xúc ở dưới hố sâu mà Lạc Tinh Dữ Kim Hữu Tiền nhìn thấy.
Cả thế giới bị ánh sáng mờ tối bao phủ, vừa mơ hồ vừa kinh khủng.
Kim Hữu Tiền nhìn đến ngây người, cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích.
Lạc Tinh Dữ thì khá hơn một chút, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch, theo bản năng nắm lấy tay của Lạc Văn Thư.
"Con và anh chờ ở chỗ này đừng đi đâu, nhắm mắt lại, không nên nhìn nó, mặc kệ nghe được tiếng động gì cũng không được mở mắt ra." Lạc Văn Thư nhỏ giọng nói với cậu bé, "Rất nhanh sẽ kết thúc thôi."
Gần như tất cả dị loại đều có thiên phú làm ô nhiễm tinh thần, mà loại thiên phú này, ở bên trong tầng ảo cảnh thật sâu trong không gian ảo cảnh sẽ được phóng đại vô số lần.
Chuyện này đối với đám người Lạc Văn Thư mà nói, mặc dù có chút phiền phức, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
Nhưng Kim Hữu Tiền và Lạc Tinh Dữ, một người có chút tu vi, nhưng không nhiều lắm, một người khác thậm chí còn chưa mò đến nhập môn, sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Lạc Tinh Dữ nghe vậy cắn răng gật đầu, vừa nhắm mắt lại vừa nói, "Vâng ạ!"
Lúc này Kim Hữu Tiền cũng miễn cưỡng phục hồi lại tinh thần, trực tiếp nhắm mắt lại, chật vật nói: "Sư phụ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Tinh Tinh!"
Nói xong lời này, cậu ta đưa tay nắm lấy tay Lạc Tinh Dữ.
Lạc Văn Thư nhẹ nhàng sờ đầu Lạc Tinh Dữ rồi sau đó thả tay ra.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía xa, ánh sáng mờ tối cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của cô, chỉ thấy trên đỉnh đầu của con quái vật to lớn kia, đứng một bóng người.
Chính là ông chủ đã biến mất không lâu ở tầng thứ nhất của ảo cảnh.
Mặc dù gã vẫn duy trì bề ngoài loài người, nhưng toàn thể lại làm cho người ta có một loại cảm giác quái dị, ánh mắt lồi ra, khuôn mặt lồi lõm, dưới lớp da giống như có vật gì đó đang di chuyển, vùng vẫy muốn chui ra.
"Là các ngươi ép ta...." Giọng nói âm u đáng sợ, không ngừng vang lên trong không gian rộng lớn này.
"Đó là ..." Tạ Phỉ khẽ nhíu mày, anh nhìn quái vật to lớn kia, trong lúc nhất thời không có cách nào phân biệt, đó là tồn tại chân thật hay là ảo cảnh giả tạo.
Anh muốn hỏi Lạc Văn Thư, nhưng mới vừa mở miệng, còn chưa nói ra, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm nguy hiểm.
Tạ Phỉ không chút do dự, đưa tay nắm lấy Phạm Nguyên Châu đứng gần mình nhất, nhanh chóng rời khỏi chỗ đứng lúc nãy.
Trong quá trình đó, anh cũng nhìn thấy bóng người của Tạ Gia Thạch và Lạc Văn Thư, hiển nhiên cũng phát hiện dị thường.
Phản ứng của bọn họ có thể nói vô cùng nhanh chóng, tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong một giây.
Gần như trong nháy mắt khi bọn họ rời đi, đã thấy nơi đứng lúc trước, mặt đất dưới chân bỗng nhiên biết thành một cái miệng to đầy răng nhọn, hung hăng cắn một cái.
Bởi vì bọn họ đã đi ra ngoài, cái miệng này không cắn được cái gì, trong nháy mắt lập tức biến mất.
Có thể tưởng tượng được, nó tập kích sẽ không chỉ có như vậy.
Quả nhiên, tiếp theo đó, cái loại cảm giác nguy hiểm lại tấn công đến.
Tạ Phỉ kéo Phạm Nguyên Châu lại né tránh lần nữa.
Lần này mặt đất dưới chân không có thay đổi gì, công kích đến từ hư không, chỉ thấy một xúc tu to lớn bỗng nhiên xuất hiện không bao trước, hung hăng quét về phía bọn họ.
Một cổ mùi thối mãnh liệt khó hình dung tràn ngập trong không khí.
Vốn dĩ đối với loại công kích này, đối với Vô Thường như đám người Tạ Phỉ tồn tại dưới hình thức linh thể mà nói là không có chút tác dụng nào. Nhưng nơi này là ảo cảnh do ông chủ xây dựng, quy tắc cũng là do gã lập ra.
Hai lần công kích mới vừa rồi, nếu đám người Tạ Phỉ không thể né tránh, mặc dù không đến mức lập tức lấy mạng của bọn họ, nhưng nhất định sẽ bị thương.
Phiền phức hơn chính là, quái vật hình sứa kia có mặt ở khắp mọi nơi trong không gian này.
Tất cả công kích của nó, có thế giống vừa hai lần mới vừa rồi, lấy bất kỳ phương thức nào, xuất hiện ở bất kỳ nơi nào, không có quy luật, hoàn toàn không có cách nào dự đoán được.
"Đều là giả." Tạ Gia Thạch nói.
Quái vật tập kích không báo trước, mặc dù anh ta và Tạ Phỉ chưa kịp trao đổi, nhưng dưới sự ăn ý, Tạ Phỉ phụ trách kéo Phạm Nguyên Châu bệnh nặng chưa lành, còn anh ta lúc né tránh đồng thời thử nghiệm phản kích.
Kết quả lại không ngờ đến.
Mặc kệ là cái miệng đột nhiên mọc ở dưới chân, hay là xúc tu to lớn bỗng nhiên xuất hiện trong hư không, thoát nhìn bọn nó rất chân thật, để cho người ta theo bản năng liên tưởng nếu như mình không thể tránh thoát, tất nhiên hậu quả sẽ rất tệ hại.
Nhưng bọn nó đều là giả!
Tạ Gia Thạch phản kích hai lần, giống như đánh vào trong không khí, trừ bị gió cản lại một chút ra, không có bất kỳ cảm giác nào cả.
Trong lúc nhất thời, bỗng nhiên anh ta có chút hiểu, năm đó tại sao Phạm Nguyên Châu lại bị két chết bên trong ảo cảnh này.