Sự mất tích của ông chủ rất đột nhiên, không có báo trước.
Chuyện xảy ra khi đám người Tạ Phỉ nghe Phạm Nguyên Châu kể lại chuyện lúc trước, sau khi phát hiện tình huống dị thường, Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch nhìn nhau một cái, rồi sau đó ăn ý truyền thần niệm ra ngoài, cẩn thận lục soát mỗi một góc xó xỉnh của không gian ảo cảnh này.
Nhưng kết quả cuối cùng lại không tìm được gì cả.
Ông chủ hoàn toàn biến mất, giống như bốc hơi hoàn toàn trên tinh cầu này vậy.
"Ảo cảnh?" Tạ Phỉ hơi nhíu mày, nhìn về phía Lạc Văn Thư dò hỏi.
Vốn dĩ tạm thời anh không nhớ được chi tiết này, nhưng mới vừa rồi nghe được lời của Lạc Văn Thư, bỗng nhiên nhớ lại chuyện Phạm Nguyên Châu từng trải qua, một bước sai, từng bước sai, cũng bởi vì bước vào trong ảo cảnh do dị loại tỉ mỉ xây dựng, cho nên mới rơi xuống thế yếu.
Như vậy có thể thấy, về chuyện xây dựng ảo cảnh, dị loại này rất có bản lĩnh, nếu không cũng không thể lừa gạt Hắc Vô Thường Phạm Nguyên Châu được.
Nhưng nghĩ lại, từ khi Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch từ bên ngoài đi vào sào huyệt của quái vật, lại thông qua cửa đặc biệt tiến vào trong không gian này ---
Không nói đến chuyện Lạc Văn Thư để lại người giấy ở bên ngoài, tiết lộ nhiều tin tức cho bọn họ, cùng với lúc trước bọn họ cũng biết tất cả ở đây cũng không phải hoàn toàn là chân thật, cho dù không biết gì cả, bọn họ cũng nhận ra sự dị thường của toàn bộ không gian này.
Bởi vì thủ pháp tạo ảo cảnh này quả mức đơn sơ, không có một chút ý đồ che giấu nào, tất cả mọi thứ đều hiện ra bên ngoài ánh sáng, nói cho bạn biết, nơi này là ảo cảnh, là giả.
Một điểm này, rõ ràng có mâu thuẫn với thực tế.
Một dị loại biết lợi dụng điểm yếu của loài người, thiết kế ảo cảnh, nhốt Hắc Vô Thường, trải qua rất nhiều khó khăn, thuận lợi bước lên con đường chuyển kiếp đạt được thân phận loài người, hơn nữa còn bắt được vô số đồng loại, tất nhiên không phải là sinh vật có đầu óc đơn giản.
Mà dạng sinh vật này, sao có thể không chút đề phòng để cho người ta tùy tiện nhìn thấy sào huyệt mà mình chốn giấu vô số bí mật chứ?
Như vậy có thể suy đoán, lúc trước ảo cảnh mà bọn họ nhìn thấy không phải là ảo cảnh thật, mà chỉ là một loại ngụy trang mà thôi.
Thậm chí nghĩ kỹ hơn, có lẽ tất cả phản ứng lúc trước của chủ nhân ảo cảnh này cũng chỉ là một loại ngụy trang.
Suy nghĩ đến chỗ này, Tạ Phỉ càng nhíu mày sâu hơn.
"Đúng vậy." Lạc Văn Thư hơi gật đầu đáp lại anh, "Nơi này không chỉ có một tầng ảo cảnh."
Lúc đầu Lạc Văn Thư chỉ là nghi ngờ thân phận của ông chủ, không xác định rốt cuộc gã là thứ gì.
Sau đó biết được bí mật chuyển kiếp thành công của ôngchủ , cô lập tức sinh ra nghi ngờ đối với không gian ảo cảnh đặc biệt này, bởi vì tất cả mọi thứ đều lộ ra vẻ quá rõ ràng.
Nếu chỗ này được xem là sào huyệt để quái vật chôn dấu bí mật quan trọng nhất, hiển nhiên là không thích hợp.
Vì thế, Lạc Văn Thư từng thử nhìn ra bên ngoài, quả nhiên phía sau sương mù màu đỏ dày đặc bao phủ toàn bộ không gian, phát hiện một tầng biên giới khác.
Đó là một thứ giống như một màn nước, cực kỳ nhẹ lại hoàn toàn trong suốt, dán chặt vào lớp bề mặt của sương mù đỏ thẳm dày đặc.
Nó ẩn giấu thực sự quá tốt, thần thức của Lạc Văn Thư thăm dò nhiều lần, mới bất ngờ phát hiện một chút xíu cảm giác cách trở, tiếp đó phát hiện được sự tồn tại của màn mỏng này.
Sự tồn tại của biên giới này, nói rõ đây là ảo cảnh nhiều tầng, hơn nữa còn là ảo cảnh nhiều tầng được xây dựng rất tinh xảo.
Khi bạn ở tầng thứ nhất, cũng chỉ có thể dò xét đến tầng thứ hai, muốn biết nhiều hơn, phải tìm được tầng tiếp theo mới được.
Sau khi ý thức được chuyện này, Lạc Văn Thư cũng không vội đi tìm hiểu tình huống thật của ảo cảnh, mà là trước tiên mở rộng, tăng cường kết giới niêm phong thế giới hiện thực.
Một là phòng ngừa ông chủ chạy trốn, mặt khác chính là suy nghĩ đến chuyện ông chủ hết đường chạy trốn, có xác suất rất lớn sẽ giải trừ phong ấn thả tất cả dị loại ra, muốn cá chết lưới rách.
Lạc Văn Thư không hiểu biết nhiều về mấy dị loại này, nếu làm việc không cẩn thận, vô tình để cho một con chạy mất, cũng không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với bên ngoài, liên lụy bao nhiêu người, nhẹ thì bị thương, nặng thì bỏ mạng.
"Người ở đâu?" Tạ Phỉ thử dùng thần thức thăm dò, đúng là phát hiện sự tồn tại của biên giới tầng thứ hai, nhưng cũng chỉ giới hạn ở chỗ này, vẫn không tìm ra được chỗ của ông chủ, vì vậy nhờ Lạc Văn Thư giúp đỡ.
Tạ Gia Thạch và Phạm Nguyên Châu cũng nhìn về phía Lạc Văn Thư, hiển nhiên hai người bọn họ cũng không phát hiện được manh mối hữu dụng nào.
Chỉ thấy Lạc Văn Thư hơi lắc đầu, "Không biết. Chẳng qua không quan trọng, gã không trốn thoát được."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời đỏ tươi như máu trên đỉnh đầu, "Dù cho không gian ảo cảnh ở chỗ này có rộng lớn tinh diệu thế nào đi nữa, nhưng ở trên thế giới này thì phải tuân thủ quy luật của thế giới này, gã không thể tồn tại vô ăn cứ, phải sống nhờ vào hiện thực.”
"Chắc ngươi biết lời của ta là sự thật."
"Mặc kệ như thế nào, ngươi cũng không có cách nào rời khỏi phạm vi kết giới phong tỏa."
"Ngươi là muốn tự mình đi ra, hay là chúng ta tìm ra ngươi?"
Sau khi Lạc Văn Thư nói xong, qua một lúc lâu, liền thấy sương mù dày đặc màu đỏ ở phía xa xa kia bỗng nhiên điên cuồng chuyển động, nhanh chóng tản ra xung quanh, giống như cửa sổ trên mái nhà to lớn.
Xuyên qua mảnh cửa sổ đặc biệt này, mơ hồ có thể nhìn thấy một đường nét to lớn ở phía sau.
Gió thổi từ bốn phương tám hướng, chỗ đi qua, mặt đất kiên cố biến thành cát bụi màu đỏ, sau khi gió thổi bay đi, lộ ra bộ dạng chân thật.