Thời gian trở về bốn mươi năm trước, khi đó rối loạn trên tinh cầu này đã hoàn toàn lắng xuống.
Trên mảnh đất bát ngát của nhân gian, trăm phế đợi hưng.
Trật tự của U minh Địa phủ lại rối loạn thành một đoàn.
Mà khi đó khu vực Xuân Sơn do Phạm Nguyên Châu chấp chưởng, vào lúc đó là một trong những chiến trường chủ của phương Đông, mỗi ngày đều có người chết đếm không hết.
Linh hồn của những người đó đọng lại ở nhân gian, cho dù đám quỷ sai làm việc cả ngày lẫn đêm, số lượng linh hồn cũng không ít đi, không biết lúc nào mới kết thúc.
Nhưng linh hồn dừng lại quá lâu ở nhân gian, sẽ thành mối họa.
Phạm Nguyên Châu không có cách nào, chỉ có thể mở rộng chuyện tuyển nhân viên.
Nhưng mà trong khoản thời gian đặc biệt như thế, tất cả nơi đều thiếu người.
Vì vậy tiểu chuẩn cứ hạ thấp xuống từng bậc, gần như đã chạm đến cửa tiêu chuẩn thấp nhất, cuối quỷ Vô Thường ở các nơi thành công mở rộng đội ngũ nhân viên, nhưng đồng thời cũng chôn xuống rất nhiều tai họa ngầm.
"Ngày đó, ta nhận được một tin gọi đến đặc biệt..."
Đó là đồ mà rất nhiều năm trước Phạm Nguyên Châu để lại cho hậu nhân của mình, dặn dò bọn họ nếu như tương lại gặp phải chuyện quỷ dị vượt qua nhận biết không có cách nào xử lý, có thể thử liên lạc với hắn ta.
Mà chuyện này cũng không kỳ lạ, thậm chí ở U minh rất thường gặp, dù sao mặc kệ là quỷ sai hay là quỷ Vô Thường đều đã từng là loài người.
Phạm Nguyên Châu mở quỷ môn, đi đến chỗ truyền tin, nhưng một bước đó đã bước vào ảo cảnh mà dị loại và hậu nhân tỉ mỉ bện cho mình.
Dị loại ở thời gian đó, có lực lượng mạnh mẽ hơn rất nhiều sau khi thành công hạ xuống biến thành người.
Mà lúc đó, khi đi ra ngoài Phạm Nguyên Châu cũng không mang theo ấn tín chấp chưởng.
Dưới tình huống đó, thực lực hai bên gần bằng nhau, nhưng lúc ấy Phạm Nguyên Châu đang ở trong ảo cảnh, cho nên rơi vào hoàn cảnh xấu.
Hắn ta không nhớ lúc trước rốt cuộc mình triền đầu với quái vật kia bao lâu, rồi cuối cùng không thể đi ra khỏi ảo cảnh kia.
Hắn ta bị dị loại vây nhốt.
Sau đó trong những năm tháng tiếp theo, ý thức của Phạm Nguyên Châu dần dần mơ hồ, không phân rõ thực và ảo, cũng không biết sau đó xảy ra chuyện gì.
Có lần hắn ta cho rằng mình sẽ hoàn toàn chết đi, nhưng cũng không sợ, chỉ là cảm thấy có chút mất mặt.
Đại khái chắc mình là quỷ Vô Thường duy nhất chết trong tay dị loại đi?
Nhất định sẽ bị xem như là một loại sỉ nhục của U minh Địa phủ.
Hắn ta nghĩ như vậy.
Cũng không biết thời gian bên ngoài trôi qua bao lâu, bỗng nhiên nghe được một giọng nói bình tĩnh, đột phá ý thức hỗn độn, truyền vào trong đầu của hắn ta.
"Có thể nghe được không?"
...
Rất nhanh Phạm Nguyên Châu đã kể xong đoạn quá khứ tràn đầy sỉ nhục kia của mình.
Lạc Văn Thư hơi gật đầu với hắn ta, "Cảm ơn Phạm đại nhân."
Nhưng chân tướng mà cô mong muốn, vẫn còn thiếu rất nhiều.
Cuối cùng vẫn phải tìm từ trên người ông chủ kia.
Lạc Văn Thư dời tầm mắt, nhìn về phía một đầu khác của không gian ảo cảnh.
Chỉ thấy sương mù dày đặc đỏ thẫm bao phủ toàn bộ không gian, giống như bị cưỡng ép xé ra một vết thương, mây đen chồng chất, sấm sét lóe lên trong đó, từng tia bổ về phía hố sâu.
Mà phần đáy hố sâu, có một hàng ngọn lửa phóng lên, hình như có gió giúp cho ngọn lửa cháy càng mạnh.
Tất cả xúc tu đều múa may trong ngọn lửa, có duỗi thẳng, có cuộn tròn, tiếng kêu rên đau đớn từ trong cái miệng mọc trên xúc tu thay nhau vang lên, giống như một bài hát quỷ dị đặc biệt.
Lạc Văn Thư thấy vậy, đáy mắt lướt qua một chút ý cười.
Lôi phù, hỏa phù, phong phù... Hiển nhiên Lạc Tinh Dữ hiểu ý của cô, chơi rất bui vẻ.
Chẳng qua nên kết thúc rồi.
Dõi mắt nhìn lại, toàn bộ không gian ảo cảnh, đã không nhìn thấy bóng người của ông chủ nữa.
Đây cũng không phải là nói, gã bị mấy chiêu nhỏ vặt của Lạc Tinh Dữ giết chết, biến mất rồi.
Loại chuyện này cũng không có khả năng xảy ra, đây chính là quái vật kinh khủng có thể đánh ngang tay với Phạm Nguyên Châu, cuối cùng nhốt hắn ta ở chỗ này, cho dù hôm nay đã chuyển kiếp thành người, thực lực bị ảnh hưởng, nhưng tuyệt đối không yếu đến mức chết trong tay một đứa con nít.
Lạc Văn Thư động thần niệm, để cho kết giới bao phủ Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền từ từ bay lên trên mặt đất.
Cùng lúc đó những xúc tu mọc đây miệng buồn nôn cùng với hố sâu to lớn, cũng biến mất trong nháy mắt.
Trên mặt đất ngay cả một vết nứt cũng không có, giống như chuyện mới vừa xảy ra chỉ là ảo giác, mà không phải thật sự tồn tại.
Thấy một màn này, Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền sửng sốt một chút.
"Mất rồi?" Kim Hữu Tiền nháy mắt một cái, nhìn mặt đất trước mặt không thay đổi gì.
"Tinh Tinh..." Cậu ta vừa nói chuyện vừa nghiêng đầu nhìn Lạc Tinh Dữ, lúc này trong tầm mắt xuất hiện một bóng người màu xanh quen thuộc, chính là Lạc Văn Thư.
"Sư phụ!" Cậu ta kích động kêu, rồi sau đó trong lại nhìn thấy được nhiều người, hiển nhiên đám người Tạ Phỉ cũng đi theo.
"Mẹ, không nhìn thấy gì nữa." Lạc Tinh Dữ đi đến bên cạnh Lạc Văn Thư, nhỏ giọng nói.
Cậu bé không chỉ đang nói mặt đất, còn có ông chủ, một điểm này cậu bé cũng chú ý đến.
Lạc Văn Thư biết ý của cậu, nhẹ nhàng sờ đầu cậu bé, trả lời, "Tên đó còn ở nơi này, vẫn luôn ở đây, chỉ là con không nhìn thấy mà thôi."
Lời này của Lạc Văn Thư, không chỉ làm cho hai tay mới Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền kinh ngạc, ngay cả Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
Trong nháy mắt khi bóng người của ông chủ biến mất, bọn họ đã chú ý đến, bởi vì giống với Lạc Văn Thư, mặc dù bọn họ lao đến tế đàn kiểm tra tình huống của Phạm Nguyên Châu, nhưng vẫn dành một chút thời gian để ý chiều hướng của kẻ địch.