Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 361

Chương 361 -
Chương 361 -

Mặc kệ lúc nào, mặc kệ tình huống gì, mẹ cũng sẽ bảo vệ cậu bé!

Vốn dĩ Kim Hữu Tiền còn có chút sợ hãi, nghe được lời của Lạc Tinh Dữ, giống như đầy máu sống lại, xoay người ngồi dậy, "Hù chết anh!"

Cậu ta vừa vỗ ngực xong, lá gan cũng lớn hơn, chịu đựng sự buồn nôn cẩn thận sát sát xung quanh.

"Tinh Tinh, chắc nơi này là ảo cảnh đi, cái hố sâu kia, còn có những thứ buồn nôn kia, có phải đều là giả không?" Kim Hữu Tiền đi theo Lạc Văn Thư học được không ý kiến thức lý luận, mới vừa rồi biến cố xảy ra quá đột nhiên, đầu óc của cậu ta hoàn toàn không suy nghĩ được gì nhiều, vào lúc này sau khi tỉnh táo, đột nhiên kịp phản ứng lại.

Cậu ta nói xong, còn đưa tay ra, cách không vẫy về phía đám xúc tu.

Lạc Tinh Dữ hơi lắc đầu, "Không biết ạ."

Nơi này đúng là ảo cảnh, trong đồ bên trong ảo cảnh, cũng không hoàn toàn là giả, ít nhất bọn họ là thật.

Trên con đường tu hành, đúng là cậu bé có thiên phú hơn Kim Hữu Tiền, nhưng còn chưa đủ phân biệt được thật giả dưới tình huống này.

Lạc Tinh Dữ biết kết giới ngăn cản quái vật là Lạc Văn Thư tạo ra bảo vệ bọn họ, nghĩ lại kinh nghiệm lúc trước, cậu bé thử thúc giục một tấm lôi phủ, đánh về phía một cái xúc tu to lớn gần đó.

Kim Hữu Tiền đang nghiên cứu ảo cảnh, đã thấy một tấm bùa tú từ trên đỉnh đầu bay ra ngoài, xúc tu to lớn bên ngoài kết giới bắt vật thể di dộng cũng không để ý đây là cái gì, để cho cái miệng trên xúc tu trực tiếp nuốt vài.

"A" Cậu ta ngẩn ra.

Chớp mắt một cái, chỉ thấy phía trên không gian ảo cảnh được sương mù dày đặc màu đỏ bao phủ bỗng nhiên có một tia sét đánh xuống, chiếu sáng tàon bộ hố sâu trong chớp mắt.

Sấm sét bổ thẳng vào xúc tu đã nuốt lôi phù, trong nháy mắt hai bên tiếp xúc, hình như Kim Hữu Tiền nghe được tiếng đùng đùng.

Chỉ thấy bề ngoài của xúc tu kia bị đánh cho cháy đen, trong nháy mắt căng cứng, vô số cái miệng mọc trên xúc tu đồng loạt mở ra, giống như đang đau đớn kêu gào.

Đôi mắt Lạc Tinh Dữ sáng lên.

Quả nhiên là như vậy, kết giới bảo vệ của mẹ không chỉ hạn chế quái vật bên ngoài không vào được, nhưng cũng không ảnh hưởng gì khi cậu bé sử dụng bùa chú!

Mà phản ứng đầu tiên của Kim Hữu Tiền là: Tinh Tinh thật trâu bò!

Phản ứng thứ hai là: Sư phụ, con cũng muốn học cái này hu hu hu!

Bên kia.

Trên đài.

Nhìn mặt ngoài thì Lạc Văn Thư cách rất xa Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền, hơn nữa còn bị chuyện của Hắc Vô Thường hấp dẫn sự chú ý, nhưng trên thực tế, trước khi một mình đi theo ông chủ vào không gian ảo cảnh này, cô đã chia một tia thần niệm chú ý Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền, vẫn luôn không gián đoạn.

Đồng thời cô vẫn luôn chú ý phản ứng của ông chủ, sau khi biết người này không có cách nào với cô và hai người Tạ Phỉ, Tạ Gia Thạch, có xác xuất rất lớn sẽ tìm trái hồng mềm, cũng chính là tìm Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền trả thù.

Trước khi ông chủ ra tay, Lạc Văn Thư đã làm ra một đạo kết giới bảo vệ, bao trùm lên một lớn một nhỏ.

Chuyện duy nhất mà cô không nghĩ đến ra, phản ứng của Lạc Tinh Dữ lại nhanh như vậy, thời gian mặt đất nứt ra rồi té xuống chỉ là một cái chớp mắt, nhóc con này lại có thể phản ứng kịp, từ trong đống bùa chú cầm ra được bùa chú trôi nổi rồi thúc giục một cách chính xác.

Trước khi té xuống, Lạc Tinh Dữ có nhìn về phía cô một lát.

Lạc Văn Thư trả cho cậu bé anh mắt: Con chơi một lát trước đi.

Lúc đầu khẳng định Lạc Tinh Dữ sẽ không hiểu, nhưng Lạc Văn Thư tin tưởng, cậu bé có thể tiếp thu được ý của mình

Sau đó cô tập trung chú ý vào chuyện trước mắt.

Bên trong ấn tín chấp chưởng ẩn chứa lực lượng U minh vừa tinh thuần lại cường đại, dùng trên người Phạm Nguyên Châu, công hiệu rất rõ ràng.

Chỉ mới không bao lâu, vốn dĩ hồn thể của người này lúc nào cũng có thể biến mất hoàn toàn, bây giờ đã hoàn toàn ổn định lại, sự chết lặng trong đôi mắt cũng dần biết mất.

Đôi mắt của hắn ta dần có tiêu cực, nhìn về phía người cách mình gần nhất, sau khi quan sát mấy giây, mở miệng nói, "Tạ... Tạ Phỉ?"

Giọng nói tràn đầy nghi ngờ không quá chắc chắn.

"Là ta." Tạ Phỉ gật đầu.

Lúc này trong tầm mắt của Phạm Nguyên Châu cũng xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc khác, cười nói, "Ta cũng ở đây nè."

Là Tạ Gia Thạch, Phạm Nguyên Châu nhận ra được.

Trong chớp mắt Phạm Nguyên Châu có chút mê mang, giống như không hiểu được, tại sao hai người này lại xuất hiện ở trước mặt anh ta.

Bỗng nhiên, hắn ta nhíu mày thật chặt, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, cắn chặt môi dưới, không nói tiếng nào.

Chỉ như vậy lại trôi qua một lúc lâu, vẻ mặt của hắn ta từ từ hòa hoãn lại, ánh mắt cũng có chút thay đổi, hoàn toàn biến thành một người khác, khí tức quanh thân cũng trở nên không giống.

"Đa tạ hai vị!" Giọng nói của Phạm Nguyên Châu đã tràn đầy sự tĩnh táo và trầm ổn, chắp tay cảm ơn về phía Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch.

Hiển nhiên, hắn ta đã nhớ lại chuyện lức trước, đại khái biết tình huống hôm nay là thế nào.

Tạ Phỉ hơi lắc đầu, "Cứu anh không phải là chúng ta."

Tạ Gia Thạch nói tiếp, "Là Lạc huyền sư phát hiện sự dị thường ở chỗ này, gửi tin cho Tạ Phỉ, chúng ta mới tới đây. Cho nên người anh cần phải cảm ơn là Lạc huyền sư."

Phạm Nguyên Châu nghe vậy thì hơi ngẩn ra, nhìn theo tầm mắt của hai người, chỉ nhìn thấy một bên trong tế đàn, có một bóng người yếu điệu mặc váy dài màu xanh nhạt đứng đó khí chất trác tuyệt.

Chỉ nhìn khí tức thôi, hiển nhiên là một người tu hành mới nhập môn.

"Đại ân của Lạc huyền sư, Nguyên Châu ghi nhớ." Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nếu đám Tạ Phỉ đã nói như vậy, vậy sự thật chính là như vậy, phần ân tình cứu mạng này, Phạm Nguyên Châu ghi nhớ trong lòng.

"Phạm đại nhân không cần khách khí." Lạc Văn Thư đáp lại, cô nhìn Phạm Nguyên Châu, "Không biết đại nhân có ngại không, tôi muốn biết lúc trước rốt cuộc chuyện gì xảy ra."

Ở thế giới cũ, Lạc Văn Thư và Địa phủ U minh thường xuyên giao tiếp, mặc dù quỷ Vô Thường có thân phận đặc biệt, thật ra cũng không khác quá nhiều với người tu hành cường đại của nhân gian, chống lại đối thủ mạnh mẽ, cũng sẽ thất bại, thậm chí sẽ chết.

Cho nên chuyện Phạm Nguyên Châu bị nhốt ở chỗ này, Lạc Văn Thư cũng không thật sự quá bất ngờ, chuyện làm cho cô cảm thấy hứng thú thật sự, là chuyện liên quan đến chủ nhân của không gian ảo cảnh, cũng chính là ông chủ kia.

Phạm Nguyên Châu nghe vậy, yên lặng một lát, rồi sau đó chậm rãi gật đầu, "Được."

Bình Luận (0)
Comment