Ông chủ mơ hồ có một loại cảm giác, người phụ nữ này, thậm chí còn đáng sợ hơn hai Bạch Vô Thường kia.
Gã không có một chút lòng tin nào có thể trực tiếp trả thù Lạc Văn Thư.
Nhưng trong mảnh không gian này, còn có những người khác.
"... Hình như có vật gì đó nổ?" Kim Hữu Tiền đang nói chuyện với Lạc Tinh Dữ.
Từ sau khi bị bắt cóc đến chỗ quỷ quái này, hai người bọn họ biến thành bình hoa trang trí, mới đầu còn giả bộ thành con rối, ở bên cạnh nhìn ông chủ diễn, nhìn gã dẫn Lạc Văn Thư đi.
Trái lại bọn họ không lo lắng cho sự an toàn của Lạc Văn Thư, chỉ là giả làm con rối có chút mệt, hơn nữa rất nhàm chán.
Cũng may không bao lâu, Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch đến, sau khi thoải mái xử lý đám lính gác bên ngoài, lập tức dẫn bọn họ đi vào trong không gian ảo cảnh.
Kết quả vừa mới đi vào, còn chưa nói được mấy câu, đã đánh nhau với ông chủ rồi.
Từ bên này đánh đến bên kia, sau đó lại đánh trở về, tốc độ rất nhanh, gần như biến thành từng đạo tàn ảnh, quả thật khảo nghiệm độ ting mắt của Kim Hữu Tiền và Lạc Tinh Dữ.
Hai người nhìn không chớp mắt, hận không thể ở bên cạnh lớn tiếng cổ vũ.
Ai ngờ một giây tiếp theo, bọn họ dừng đánh.
Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch nhanh chóng bay đi ra, đi đến chỗ tế đàn.
Ông chủ cũng đuổi theo, nhưng đến nửa đường lại dừng lại.
Kim Hữu Tiền và Lạc Tinh Dữ, anh nhìn em em nhìn anh, quyết định đi đến tế đàn xem xảy ra chuyện gì.
Nhưng con đường kia, đám người Tạ Phỉ chỉ trong chớp mắt là có thể đến, còn đối với hai người bình thường mà nói thì có chút xa.
Kim Hữu Tiền cõng Lạc Tinh Dữ đi một lát, cũng còn chưa đến vị trí của ông chủ, bỗng nhiên thấy đối phương xoay người lại, bộ dạng nổi điên, ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm bọn họ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ vậy.
"Má nó!" Kim Hữu Tiền sợ hết hồn, theo bản năng lui về phía sau hai bước.
"Ta cảnh cáo ngươi không nên xằng bậy nha, sư phụ của ta ở bên kia đó!" Mặc dù là nói như vậy, nhưng đối mặt với ác ý mãnh liệt như vậy, trong lòng Kim Hữu Tiền vẫn không nhịn được mà có chút hoảng sợ.
Lạc Tinh Dữ ở trên lưng cậu ta giãu giụa hai cái, nói, "Anh Hữu Tiền đừng sợ, em bảo vệ anh!"
Cậu bé vừa nói xong, tầm mắt của Lạc Tinh Dữ nhìn thấy trên tay nhỏ bé của Lạc Tinh Dữ cầm một tầm bùa chú.
Màn này nhìn vào có chút buồn cười, nhưng cũng làm cho Kim Hữu Tiền có một chút cảm giác an toàn.
Chỉ nghe ông chủ tức giận hét lên, "Đi chết đi!"
Đi đôi với âm thanh này, mặt đất dưới chân của Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền không có chút báo trước nứt ra một khe hở thật lớn, lấy bọn họ làm trung tâm, một khu vực có đường kín mấy chục mét trong nháy mắt sụp xuống.
Phía dưới là một cái hố sâu lớn, có đầy xúc tu lớn nhỏ, phía trên xúc tu là từng cái miệng lớn mở ra, bên trong là hàm răng sắc bén.
Đám xúc tu điên cuồng giãy giụa, vô số cái miệng đóng đóng mở mở, giống như mãnh thú đã đói rất lâu, chờ đời thức ăn rơi vào miệng.
"Sư phụ!" Kim Hữu Tiền chưa bao giờ nhìn thấy loại tình cảnh này, hoảng sợ gọi Lạc Văn Thư, tay chân múa loạn trên không trung, định bắt thứ gì đó, không để cho mình té xuống.
Cậu ta đã có thể tưởng tượng được sau khi mình té xuống, bị một đống xúc tu bắt được, bị vô số cái miệng buồn nôn tranh đoạt cắn xe, nuốt vào bụng.
... Chờ đã, cái miệng gắn trên xúc tu kia, không có bộ phận như dạ dàu đi?
... Chẳng qua mục đích của bọn nó chỉ là muốn cắn chết bọn họ, có ăn được hay không cũng chả sao đi?... Không đúng, mình đang suy nghĩ cái gì vậy?!
...
Tinh Tinh! Đúng, Tinh Tinh đâu?!
Rất nhanh Kim Hữu Tiền nhớ đến, mình và Lạc Tinh Dữ đang ở cùng nhau, lúc mặt đất nứt ra một cái hố, cậu ta còn đang cõng Lạc Tinh Dữ.
Sư phụ để cậu ta chăm sóc cho Lạc Tinh Dữ, đó là tín nhiệm cậu ta, mặc kệ như thế nào cũng không thể phụ lòng tín nhiệm của sư phụ được!
"Tinh Tinh!" Cậu ta gọi tên Lạc Tinh Dữ, cố gắng nghiêng đầu tìm kiếm bóng người sau lưng, sau đó phát hiện...
"Này?" Kim Hữu Tiền phát ra một tiếng nghi ngờ, trong đầu tràn đầu dấu chấm hỏi.
Cậu ta đúng ra bị rơi vào trong hố sâu khi mặt đất sụp xuống, nhưng lại không hoàn toàn té xuống, thân thể đang trôi lơ lửng giữa không trung.
Xúc tu xung quanh giống như rong biển bị nước cọ rửa, điên cuồng múa máy, định cuồn bọn họ xuống, nhưng lúc cách bọn họ nửa mét thì dừng lại.
Hoặc có lẽ nói chính xác hơn là bị thứ gì đó ngăn cản, giống như có một bức tường vô hình, bao phủ xung quanh bọn họ.
"Anh Hữu Tiền đừng sợ, có thuật trôi nổi, sẽ không bị rơi xuống." Giọng nói của Lạc Tinh Dữ truyền từ phía sau.
Kim Hữu Tiền lấy một tư thế có độ khó cao nghiêng đầu nhìn sang sau lưng, chỉ thấy Lạc Tinh Dữ vẫn ở đó, trong tay có kẹp một tấm bùa chú, tuy tuổi tác còn nhỏ, nhưng ánh mắt lại rất trầm ổn, làm cho thên thể nho nhỏ cũng có mấy phần cao lớn.
"Hơn nữa mẹ sẽ bảo vệ chúng ta!" Lạc Tinh Dữ nói.
Trong tay của cậu bé chính là bùa chú thuật trôi nổi, là Lạc Văn Thư đặc biệt chuẩn bị cho cậu bé, so với lôi phủ và hỏa phủ có tác dụng thấp hơn, chức năng của nó chỉ có một, giống như tên, có thể làm cho người ta treo lơ lửng giữa không trung, không có bất kỳ lực sát thương nào.
Trước đó Lạc Tinh Dữ cũng đã đề phòng ông chủ kia, trong nháy mắt khi mặt đất nứt ra, cậu bé đã thúc giục bùa trôi nổi.
Chẳng qua cậu bé biết, coi như mình không làm gì, cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì lúc rơi xuống, cậu bé theo bản năng nhìn về tế đàn bên kia, đối diện với tầm mắt của Lạc Văn Thư, đó là một ánh mắt làm cho cậu bé yên tâm.