Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 359

Chương 359 -
Chương 359 -

Lúc ấy anh ta và Tạ Phỉ nhìn nhau, trong lòng đều có nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhất thời Tạ Phỉ không quan tâm đến chuyện đáp lại, bay lên chỗ quan tài màu đen, nhìn vào bóng người ở bên trong.

Đó là một bóng đen mơ hồ, màu đen nhạt hơn một chút so với quan tài gỗ màu đen, lại bị chất lỏng màu đỏ sền sệch trong quan tài bao phủ, gần như là hòa làm một thể.

Hơn nữa hồn thể khác với người sống, cảm giác tồn tại rất là yếu ớt, dưới khí tức quỷ dị bên trong không gian ảo cảnh này, cho dù có lòng thăm dò cũng rất khó phát hiện.

Tạ Phỉ và Phạm Nguyên Châu chấp chưởng chung một khu vực, nhưng bởi vì người sau đột nhiên mất tích, thủ tục giao trả công việc không thể xử lý một cách bình thường, làm cho giữa bọn họ có một loại liên lạc đặc biệt, hơn nữa U minh có một phương thức nhận ra người mình, vì vậy anh có thể chắc chắn thân phận của bóng người trước mắt này, là Vô Thường tiền nhiệm Phạm Nguyên Châu mất tích nhiều năm trước.

Tình trạng bây giờ của Phạm Nguyên Châu vô cùng không tốt, hồn thể vô cùng yếu ớt, lúc nào cũng có thể biến mất.

Ý thức của mình thì mơ hồ không rõ, tu vi chỉ còn 1/100.

Đôi mắt kia, chết lặng vô thần, giống như người ngu si trên nhân gian, lại giống như con rối bị điều khiển.

Tạ Phỉ thử muốn kéo Phạm Nguyên Châu từ bên trong quan tài ra, nhưng chất lỏng màu đỏ sềnh sệch kia rất cổ quái, lại có thể ngăn cách lực lượng xâm nhập.

Vì vậy anh cúi người, trực tiếp dò hai tay vào bên trong.

Trong nháy mắt khi ngón tay tiếp xúc với chất lỏng sềnh sệch kia, lập tức cảm giác được lực lượng quỷ dị tấn công đến, giống như là đỉa hút máu, định hút đi lực lượng trên người anh.

Một điểm này thật ra nằm trong dự đoán của Tạ Phỉ.

Dị loại kia đặt Phạm Nguyên Châu ở chỗ này, mặc kệ là tế đàn to lớn hay là quan tài màu đen quỷ dị, những thứ này, hiển nhiên cũng sẽ không dùng để trang trí.

Suy nghĩ đến bản chất của bọn nó, câu trả lời đã vô cùng sống động rồi.

Tạ Phỉ hơ nhíu mày, đáy mắt thoáng qua một tia tức giận.

Khí tức U minh đột nhiên bùng nổ, trong nháy mắt tách rời khí tức quỷ dị mơ ước lực lượng của anh, mà quan tài bằng gỗ màu đen cũng bị xung kích, lập tức chia năm xẻ bảy.

Mất đi đồ chứa, chất lỏng sềnh sệch vẫn duy trì đặc tính quỷ dị, ngưng tụ một chút, giống như một đầm nước, lại giống như vật sống định chạy trốn.

Xiềng xích màu đen trong tay áo của Tạ Gia Thạch bay ra, trong nháy mắt đã trói chặt lại.

Lúc này trên tế đàn, rốt cuộc Phạm Nguyên Châu cũng lộ ra hình người hoàn chỉnh.

Một ấn tín nhỏ có thể bỏ túi nhưng ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ của U minh xuất hiện trong tay Tạ Phỉ, đây là bằng chứng chứng minh thân phận người chấp chưởng của Xuân Sơn, trong đó còn lưu lại một tia khí tức của Phạm Nguyên Châu, đây là điều kiện tất yếu khi muốn sử dụng ấn tín.

Dựa theo thủ tục bàn giao công việc bình thường, lúc Tạ Phỉ thay thế Phạm Nguyên Châu trở thành người chấp chưởng mới của Xuân Sơn, Phạm Nguyên Châu sẽ thu hồi luồng khí tức của mình bên trong ấn tín này.

Nhưng lúc ấy bởi vì Phạm Nguyên Châu mất tích, hoàn toàn không làm thủ tục bàn giao công việc, U minh cũng không cưỡng ép xóa khí tức này đi, mà trực tiếp nhập khí tức của Tạ Phỉ vào bên trong đó.

Nói cách khác, bên trong cái ấn tín này, tồn tại hai khí tức của hai quỷ Vô Thường, hai người đều có tư cách sử dụng.

Tạ Phỉ đặt ấn tin vào chỗ mi tâm của Phạm Nguyên Châu, trong nháy mắt tiếp xúc, chỉ thấy trên ấn tín có một ánh sáng màu đen sáng lên, ngay sau đó đột nhiên bộc phát ra một đạo khí tức U minh mạnh mẽ, hoàn toàn bao bọc hồn thể của Phạm Nguyên Châu lại.

Đây là đang tu bổ hồn thể bị tổn thương của người này.

Đối với quỷ Vô Thường mà nói, ấn tín chấp chưởng giống như một thần binh lợi khí, để cho bọn họ có thể tùy tiện điều động nhiều lực lượng U minh hơn.

Lúc đầu khi Phạm Nguyên Châu mất tích, cũng không mang theo ấn tín chấp chưởng, nếu không cũng sẽ không có kết quả ngày hôm nay.

Một đầu khác của không gian ảo cảnh, vẻ mặt của ông chủ tràn đầy điên cuồng.

Gã có sự hiểu biết đầy đủ đối với U minh của thế giới này, biết vốn dĩ vị kia đã nỏ mạnh hết đã, hơn nửa người đã bước vào cửa chết, lúc nào cũng có thể hoàn toàn tiêu tán, nhưng lúc này nhờ vào lực lượng của U minh kia, rất nhanh vị Hắc Vô Thường này sẽ khôi phục lại ý thức.

Đến lúc đó, những hành vị tự tung tự tác của gã, cũng sẽ bị bại lộ không sót cái nào.

Ngày giỗ của gã sẽ lập tức đến!

Nhưng gã không cam lòng!

Nhiều năm như thế, gã bước từng bước khó khăn, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận, thật vất vả mới có được tất cả như ngày hôm nay, bây giờ lại gần vĩnh viễn dừng bước ở nơi này.

Dựa vào cái gì?!

Hai mắt gã đỏ như máu, nhìn bóng người xanh biếc ở trên tế đàn xa xa, khí tức quỷ dị quanh thân không nén được, trở nên vô cùng cáu kỉnh.

Người phụ nữ kia!

Đều là tại cô ta!

Đều là tại cô ta!

Nếu như không phải cô ta, bí mật của gã sẽ hoàn toàn không bị bại lộ!

Hai Bạch Vô Thường cũng là do cô ta dẫn đến.

Cho nên tất cả mọi chuyện đều là vì cô ta!

Ông chủ hận không thể băm thây Lạc Văn Thư thành vạn đoạn, ăn tươi nuốt sống, đưa linh hồn của cô vào trong ao máu, biến thành chất dinh dưỡng.

Nhưng trong lòng gã vô cùng rõ ràng gã không làm được.

Trên người của người phụ nữ này có quá nhiều chỗ quỷ dị, rõ ràng nhìn vào chỉ là người bình thường, không có một chút khí tức dị thường nà, nhưng hoàn toàn không bị gã mê hoặc, công kích dưới sự tức giận của gã, cũng không tạo thành tổn thưởng gì cho cô cả.

Bình Luận (0)
Comment