Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 358

Chương 358 -
Chương 358 -

Một giây sau, nhưng con mắt màu đỏ kia vỡ vụn không có chút báo trước, mấy xúc tua sống nhờ vào bọn nó toàn bộ bị ảnh hưởng, nổ thành một mảnh hỗn độn.

Có kết giới che chở, trên người Lạc Văn Thư vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, cô đi đến bên cạnh quan tài gỗ, nhẹ nhàng điểm mũi chân một cái, cả người bay lên.

Sau khi đến độ cao nhất định, cả tình huống của cái quan tài này, đều được thu vào trong tầm mắt.

Quan tài không có nắp, bên trong và bên ngoài đều là màu đen thui, chất lỏng bơm vào một nửa cái quan tàn, có màu đỏ ám trầm, mắt thường có thể thấy độ sềnh sệt của nó.

Trong đó loáng thoáng có thể thấy được một đạo bóng mờ, giống như là một người.

Lạc Văn Thư chăm chú nhìn lại, xuyên qua chất lỏng buồn nôn kia, nhìn thấy một đôi mắt vô hồn chết lặng.

Vậy mà thật sự có một người nằm bên trong!

Một điểm này, nằm ngoài dự liệu của Lạc Văn Thư.

Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, cô bắt đầu quan sát người bên trong quan tài.

Chính xác mà nói, đây chỉ là một bóng người, mà không phải là một người bình thường.

Trong lúc nhất thời, Lạc Văn Thư cũng không thể phân biết được đối phương có còn sống hay không, không chỉ như vậy, cô thậm chí không biết giới tính của đối phương.

Tất nhiên, còn sống ở đây là chỉ có còn ý thức của chính mình hay không.

Cô ngưng tụ linh lực giữa ngón tay, điểm nhẹ một cái về phía bóng người trong quan tài, lập tức có một hình cầu vô hình, liên kết ý thức của hai bên.

"Có thể nghe được không?" Lạc Văn Thư hỏi.

Sau khi cô truyền tin ra, đối phương cũng không đáp lại.

Chất lỏng sềnh sệt trong quan tài cũng không có chút gợn sóng, đôi mắt ở phía dưới, cũng không thay đổi gì.

Thời gian từng giây trôi qua, ngay lúc Lạc Văn Thư cho rằng đối phương đã chết, bỗng nhiên, cô nhận được một câu trả lời vô cùng yếu ớt.

"... Là... Loài người...?"

Mấy chữ này, vô cùng mơ hồ, nếu không lắng nghe cẩn thận, hoàn toàn không thể phân biệt được.

"Người tu hành loài người." Lạc Văn Thư đáp lại, sau đó hỏi tiếp, "Ngươi là ai?"

Không biết có phải vì ý thức của đối phương quá mức yếu ớt, hay là vấn đề này đối với người này mà nói rất là khó, Lạc Văn Thư đợi rất lâu mới nhận được câu trả lời.

"... Ta là... Là ai?... Ta ... Ta là.. Phạm... Phạm Nguyên Châu..."

Lời nói đứt quãng, cách nhau rất lâu.

Lạc Văn Thư nghe được cái tên này, hoàn toàn sửng sốt.

Phạm Nguyên Châu!

Mặc kệ ba chữ này có tách ra hay gọp chung vào đều vô cùng bình thường, không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào, trên thế giới cũng có rất nhiều người trùng tên trùng họ.

Chỉ là sau khi mấy chữ này xuất hiện cùng với khí tức độc nhất vô nhị của U minh mà lúc trước cảm nhận được, ý nghĩa của nó đã không giống nữa.

Lạc Văn Thư xoay người lại, mở miệng gọi hai người Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch đang triền đấu với ông chủ bán diều kia, "Hai vị đại nhân, làm phiền đến đây một chút, có chuyện cần các người xác nhận."

Giọng nói của cô không lớn, nhưng rõ ràng truyền vào trong tai của Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch, cơ thể của hai người hơi dừng lại, sau khi liếc nhìn nhau một cái, không chút do dự, trực tiếp xoay người đi đến chỗ tế đàn.

Ông chủ đấu với bọn họ, không nghe thấy được gì cả.

Dưới sự vây công của hai Bạch Vô Thường, mới đầu gã còn có thể bình tĩnh ứng phó, nhưng phần thoải mái này cũng không thể kéo dài được bao lâu, bắt đầu khó khăn từng bước.

Bỗng nhiên đối phương dừng tay, tuy trong lòng ông chủ có nghi ngờ, nhưng lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tầm mắt của gã vấn nhìn theo bóng người của đối thủ, chỉ thấy hai đạo bóng trắng nhanh chóng đến gần tế đàn.

Mà trên tế đàn, một bóng người trôi lơ lửng ở phía trên, chính là người phụ nữ mà gã dẫn vào, vị trí của cô, là ở chỗ quan tài.

Trong nháy mắt, trong đầu ông chủ hiện ra hai chữ --- xong rồi!

"Không được! Không cho phép!"

Dưới sự khủng hoảng, năng lượng dao động, toàn bộ không gian ảo cảnh đều run rẩy.

Gã trừng mắt muốn nứt ra, định đi đến ngăn cản.

Đáng tiếc đã muộn, Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch đã chạy đến trên tế đàn.

"Tôi ở trong quan tài, phát hiện một bóng người." Lạc Văn Thư chỉ vào bên trong quan tài, nhưng tầm mắt lại rơi trên người Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch, "Người này nói với tôi, mình tên là Phạm Nguyên Châu."

Cô vừa nói xong, lập tức thấy vẻ mặt hai người kia xảy ra thay đổi lớn, trong mắt là sự kinh hãi không thể che giấu được.

Trước Tạ Phỉ, chấp chưởng Xuân Sơn chính là Hắc Vô Thường, theo thông lệ thì là họ Phạm, tên là Nguyên Châu.

Hơn bốn mươi năm trước, vị Hắc Vô Thường này bỗng nhiên biến mất.

Nhưng bởi vì nhân thế dần dần có xu thế ổn định, gần như rất ít xảy ra chuyện lớn cần Vô Thường tự mình giải quyết, phong cách làm việc của Phạm Nguyên Châu cũng hơi đặc biệt, vả lại, quan niệm thời gian của Địa phủ U minh và nhân gian hoàn toàn khác nhau...

Vô số nguyên nhân chồng chất, làm cho sau khi Hắc Vô Thường Phạm Nguyên Châu mất tích hơn bốn mươi năm, U minh mới phát hiện tình huống có dị thường, vội vàng điều quỷ Vô Thường mới đến, cũng chính là Tạ Phỉ, tiếp nhân Xuân Sơn.

Một trong những nhiệm vụ của Tạ Phỉ, chính là điều tra nguyên nhân Hắc Vô Thường tiền nhiệm mất tích.

Trước khi đến Xuân Sơn, thật ra Tạ Phỉ đã lập ra một kế hoạch xử lý đại khái về chuyện này.

Nhưng có một câu nói thế này: Kế hoạch không đuổi kịp được biến hóa.

Mà Lạc Văn Thư chính là biến hóa đó.

Cô xuất hiện, đã làm loạn hoàn toàn kế hoạch của Tạ Phỉ.

Cô dẫn anh đi bắt đám dị loại, không nghĩ đến sau khi lòng vòng một vòng, lại trở về bước đầu tiên của kế hoạch.

"Khó trách mới vừa rồi sau khi ta và Tạ Phỉ đi vào không gian này, phát hiện một tia khí tức U minh như có như không." Tạ Gia Thạch thở dài.

Bình Luận (0)
Comment