Người đi theo Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền đi vào chính là Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch.
Trước đó không lâu, bỗng nhiên Tạ Phỉ nhận được tin đặc biệt từ ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian, trong dư liệu là Lạc Văn Thư truyền tin cho anh, cô nói phát hiện một chuyện vô cùng thú vị, hỏi anh và Tạ Gia Thạch có hứng thú đi qua xem thử không.
Nhìn vào thì giống như hỏi, nhưng thật ra là mời.
Tất nhiên Tạ Phỉ sẽ không từ chối, liên lạc với Tạ Gia Thạch, hai người cùng mở quỷ môn ra, đi đến địa điểm đã hẹn.
Chờ đến nơi đó, là người giấy Lạc Văn Thư để lại, sau khi đơn giản nói rõ tình huống cho bọn họ, thì trở lại thành một người giấy bình thường, nằm rạp trên bụi cỏ.
Lúc Tạ Phỉ đi ngang qua, quỷ thần xui khiến cúi xuống nhặt lên, xếp ngay ngắn bỏ vào trong tay áo.
Sào huyệt của quái vật này rất đặc biệt.
Nhìn bên ngoài là xây dựng bên trong một hang động có hoàn cảnh phức tạp vô cùng, con đường đi xuống lại đi lên, cong cong vẹo vẹo giống như một mê cung có độ khó cao.
Thật ra là xen giữa thật và ảo.
Trước đó đám người Lạc Văn Thư đi qua những con đường này đều có con đường thật con đường giả.
Nếu như đám người Tạ Phỉ tự mình tìm đến, nhất định sẽ tốn chút thời gian phân biệt con đường thật giả, rồi mới có thể chính xác đi vào bên trong không gian ảo cảnh.
Chẳng qua có người giấy Lạc Văn Thư để lại chỉ đường, trái lại tiết kiệm được không ít phiền phức.
Dọc theo đường đi mặc dù có không ít canh phòng, nhưng đối với đám người Tạ Phỉ mà nói, hoàn toàn không là gì, hai người rất dễ dàng tìm được sào huyệt, hội họp với Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền đang giả thành con rối.
Sau đó dựa vào đầu mối mà Lạc Văn Thư để lại, tìm được cửa vào của không gian ảo ảnh.
Trong nháy mắt cửa mở ra, Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch nhìn nhau một cái, ở trong mắt của đối phương thấy được sự nghi ngờ.
"Anh cảm nhận được không?" Tạ Gia Thạch hỏi.
Tạ Phỉ hơi gật đầu.
Mặc dù hai người không nói rõ nhưng đều biết ý của đối phương.
Bọn họ ở bên trong không gian ảo cảnh đặc biệt này nhận ra được một loại khí tức quen thuộc.
Hai người nhìn theo chỗ tản ra khí tức kia, chỉ thấy phía trước, chỗ cuối cùng tầm mắt, một kiến trúc to lớn đứng sừng sững, nhìn bề ngoài giống như một tế đàn thần bí nào đó.
Một bóng người yểu điệu, đứng ở phía trước tế đàn.
Trong không gian này không có gió, toàn thể giống như bị sương mù màu đỏ như máu bao phủ, vô cùng đậm đà, ánh sáng hết sức mờ tối.
Mà bóng người màu xanh biếc kia, lại chính là phong cảnh tươi đẹp ở chỗ này.
Vô số xiềng xích trói hồn tản ra khí tức độc nhất vô nhị của U minh Địa phủ, từ trong tay áo của Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch bay ra, tấn công về phía ông chủ cách đó không xa.
Mặc dù tên kia biết rõ trốn không thoát, nhưng không cam lòng cứ như vậy bị bắt đi, trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn, hăm hở phản kích.
Bởi vì không gian chỗ này là cội nguồn lực lượng của gã, bị gã không chế trong tay, trong lúc nhất thời, trái lại cũng không rơi vào thế hạ phong.
Ba người đánh chung một chỗ, khó phân thắng bại.
Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền chưa từng thật loại trận chiến này!
Bình thường bọn họ đi theo bên cạnh Lạc Văn Thư, cô đối phó với yêu má quỷ quái, đều là chiếu đầu kiểu nghiền ép, ý niệm động một cái, giơ tay làm pháp quyết, trên cơ bản đã giải quyết xong rồi.
Loại chiến đấu này, mạnh thì mạnh, nhưng hơi thiếu kích thích.
Vào lúc này ba người Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch và ông chủ đánh bất phân thắng bại, đôi mắt của một lớn một nhỏ toát ra ánh sáng, đứng ở một bên xem rất hăng say.
Dưới sự so sánh, Lạc Văn Thư giống như đi nhầm vào chỗ này, phong cách hoàn toàn khác với bọn họ, một mảnh năm tháng yên tĩnh.
Cô không vội không nóng nảy, từng bước đi đến tế đàn.
Nhìn từ xa, đối với kiến trúc này chỉ có một suy nghĩ là lớn, nhưng đi đến gần, phát hiện chỗ này lớn hơn cả tưởng tượng.
Nó giống như một gò núi, chỗ cao nhất cao mấy chục mét, vô số nấc thang đi lên, mỗi một nấc tháng đều khắc phù văn vô cùng quỷ dị.
Lúc Lạc Văn Thư bước lên nấc thang đầu tiên, chỉ cảm thấy một loại năng lượng quỷ dị từ dưới chân truyền tới, không chỉ có khí tức quỷ dị của dị loài, còn có linh khí rời rạc, trừ cái này ra, ở bên trong cô còn cảm nhận được một loại khí tức yếu ớt của U minh.
Cô không hiểu, hơi nhíu mày một cái, lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, đòng thời một tay làm pháp quyết, một kết giới xuất hiện, để cho mình không bị khí tức bên ngoài ảnh hưởng, tiếp tục đi lên trên.
Súc địa thành thốn, ngày đi ngàn dặm, loại thuật pháp này muốn thi triển ở thế giới hiện thực có chút khó khăn, nhưng ở trong không gian ảo cảnh đặc biệt này, lại thuận lợi bất ngờ.
Nhìn thì có vô số nấc thang, nhưng chỉ mất mây giây, thì đã đi hết rồi.
Lạc Văn Thư đứng ở phía trước nhất của tế đàn.
Mặt đất dưới chân giống như một cái la bàn, cũng được khắc phù văn rậm rạm chằng chịt giống với bậc thang, có màu đỏ ám trầm, giống như dùng máu tươi đông đặc tạo thành.
Nơi trung tâm có một cái đài tròn được nâng lên cao, đặt một cái cổ quan tài, màu sắc đen thui, cũng không biết làm bằng vật liệu gì, tản ra khí tức quỷ dị lại lạnh lẽo.
Từng cái xúc tu giống như dây mây dây leo, quấn quanh dọc theo đài tròn, nối quan tài cùng với mặt đất ở phía dưới.
Mặt ngoài của bọn nó mọc đầy mắt màu đỏ, giờ phút này đang hung tợn nhìn chằm chằm Lạc Văn Thư.
Cảnh tượng này làm cho người ta có một loại cảm giác buồn nôn thắng cả sợ hãi, hoàn toàn chính là một loại tinh thần bị ô nhiễm.
Lạc Văn Thư bình tĩnh đối mắt với bọn nó.