Tất cả những thứ này đều là chân thật như thế, gió biến mang vị mặn, không khí tràn đầy sự ẩm ướt.
Dưới sư tấn công của sóng lớn, bọn họ giống như một con kiến vô cùng bé nhỏ.
"Đừng sợ, có mẹ ở đây.
Kim Hữu Tiền và Lạc Tinh Dữ vẫn luôn nghe lời nhắm mắt lại, bọn họ có thể nghe thấy tiếng nói vang lên bên ngoài, cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của ảo cảnh, nhưng không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể dựa vào đầu óc tưởng tượng, dưới tình huống này, sự sợ hãi bị phóng đại gấp mấy lần.
"Con không sợ, con biết mẹ ở đây!" Lạc Tinh Dữ cắn răng trả lời.
"Sư phụ, con... con cũng không sợ!" Giọng nói của Kim Hữu Tiền có chút run rẩy.
"Sẽ kết thúc rất nhanh thôi." Cô lặp lại lời này một lần nữa.
Đoàn người chìm nổi bên trong cơn sóng thần, trong tầm mắt đã không nhìn thấy bóng dáng của quái vật.
Nhưng Lạc Văn Thư có thể cảm nhận được, trong mảnh không gian này, có thêm rất nhiều khí tức, là khí tức của dị loại, nhưng lại khác với khí tức của ông chủ.
"Tên đó thả hết những quái vật kia ra rồi." Lạc Văn Thư nhắc nhở.
Quả nhiên vẫn đi đến bước này.
Chẳng qua chuyện này đã sớm nằm trong dự đoán, đám người Tạ Phỉ cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là cảm thấy có chút khó giải quyết.
Lúc này trong đầu của Lạc Văn Thư vang lên giọng nói của món đồ chơi đã lâu không lên tiếng.
"Trong vùng biển này, có khí tức của lối đi!" Giọng nói của món đồ chơi vô cùng kích động, "Không giống với hai lối đi kia!
"Ông chủ này không phải là quái vật mà lúc trước ta nói!"
"Gã là quái vật đi ra từ lối đi không biết kia!"
"Đừng để gã chạy! Bắt gã, là có thể biết vị trí cụ thể của lối đi cuối cùng!"
Lạc Văn Thư hơi ngẩn ra, "Ngươi chắc chắn?"
Món đồ chơi nhanh chóng đáp, "Ta rất chắc chắn! Ta không biết giải thích như thế nào, đây là thiên phú của ta, tuyệt đối không thể sai được.”
Mặc dù trước đó không có hận thù gì với đối phương, nhưng từ trong giọng nói của món đồ chơi, có thể nghe được, nó hận không thể lập tức cho ông chủ đi tìm chết, còn là cái chết sạch sẽ không còn chút dấu vết nào.
"Được." Lạc Văn Thư đồng ý.
Lúc này, chỉ thấy dưới mặt biển màu xanh đậm, hình như hiện lên vô số bóng đen, ngày càng gần chỗ bọn họ, hơn nữa lấy một tốc độ vô cùng khoa trương trở nên lớn hơn.
Rất nhanh đại dương mà tầm mắt có thể thấy được, đều bị bọn nó chiếm cứ.
Chính là những dị loại bị ông chủ phong ấn.
Sau khi bị nhốt quá lâu, đột nhiên lấy được tự do, bọn nó đang ở trong một loại trạng thái nóng nảy cáu kỉnh, mặc dù nhân loại trước mắt không phải là kẻ thù của bọn nó, bọn nó biết chuyện này, nhưng cũng không quan tâm.
Bọn nó chỉ muốn tiêu diệt tất cả mọi thứ mà mình thấy.
Mặc kệ là loài người hay là đồng loại.
Hỗn chiến đột ngột xảy ra.
Mắt thấy một đám sinh vật quỷ dị khó mà dùng ngôn ngữ miêu tả điên cuồng tấn công lẫn nhau, vô số lực lượng cường đại đụng vào nhau.
Mà đám người Tạ Phỉ thì đang đứng ở trung tâm gió bão.
Các quái vật vừa đánh đồng loại của mình, đồng thời cũng đánh về phía bọn họ.
Ác ý ngập trời bao phủ, nhưng không cố ý nhắm về phía bọn họ, thậm chí nhiều lần, lúc mấy quái vật tranh đấu với nhau, vô tình ảnh hưởng đến bọn họ.
Nhưng công kích vô tình như vậy là loại khó phòng bị nhất.
Tạ Gia Thạch đang định cùng Tạ Phỉ thương lượng phải xử lý như thế nào, bỗng nhiên nhìn thấy bóng người màu xanh nhạt ngồi xuống, trong lòng của anh ta bỗng nhiên sinh ra một loại phỏng đoán, hơn nữa rất nhanh đã ứng nghiệm.
Chỉ thấy mặt biển sóng biển mãnh liệt, bỗng nhiên có một chút ánh sáng nhạt lóe lên.
Không giống với ngọn lửa xanh bao phủ toàn bộ biên giới của ảo cảnh lúc trước, một điểm sáng này vô cùng nhỏ bé trong trời đất rộng lớn.
Nhưng trong nháy mắt nó xuất hiện, toàn bộ thế giới mờ tối bỗng nhiên bừng sáng lên!
Khí tức ấm áp nhanh chóng tràn ngập, gió mạnh thổi đến từ xung quanh biến mất, mặt biển động dữ dội cũng yên tĩnh trở lại.
Nhưng dị loại nóng nảy hỗn chiến với nhau, hình như cảm nhận được nguy hiểm cực lớn nào đó, trong nháy mắt ngừng tranh đấu, vội vàng chen lấn nhau, muốn cách xa vùng biển này một chút.
Đáng tiếc đã quá muộn.
Trên mặt biển yên lặng, bỗng nhiên bị đóng băng, chỉ trong một giây cả vùng biển đều bị đóng băng.
Lớp băng giống như thủy tinh cao cấp, trong suốt sáng ngời, không có một tia tạp chất.
Những quái vật có ý đồ chạy trốn kia, đều bị nhốt dưới lớp băng, tay chân vẫn đang làm ra hành động chạy trốn.
Đây là... Khí tức của thần linh!
Trong nháy mắt Tạ Phỉ cảm nhận được, từ trước đến này khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh không hiện vui giận, lúc này tràn đầy sự kinh ngạc.
Anh vội vàng quay đầu nhìn ngọn nguồn làm mọi thứ thay đổi.
Chỉ thấy Lạc Văn Thư đang ngồi xếp bằng trên mặt băng, nhắm hai mắt, hơi thở vẫn còn, nhưng chỉ là một cổ thân xác trống rỗng, hiển nhiên là đang trong trạng thái hồn lìa khỏi xác.
Mà linh hồn của cô, thì ở ngay bên cạnh thân thể, đang đưa lưng về phía bọn họ.
Hình như phát hiện ra tầm mắt của anh, cô quay đầu lại.
Vẫn là khuôn mặt quen thuộc đó, nhưng lại có chỗ khác biệt, nhìn vào càng thêm trẻ tuổi, dáng vẻ đó chỉ là mười bảy mười tám tuổi, giữa hai lông mày là sự tùy ý kiêu ngạo, làm cho lòng người kinh hãi!
Đó là Lạc Văn Thư, nhưng cũng không phải là cô.
Có lẽ nói chính xác, đây hẳn là dáng vẻ vốn có của cô.
Tạ Phỉ nghĩ lại những điểm quái dị phát hiện ở trên người Lạc Văn Thư ----
Rõ ràng bị tử khí bao phủ nhưng vẫn có thể luôn chuyển nguy thành an, một cổ thân thể nhìn vào thì bệnh tật gầy yếu không có chút tu vi nào, nhưng gần như tay không vẽ ra bùa bình an thượng đẳng, tùy ý mở quỷ môn của U minh, có thể gửi thần niệm, tạo ra người giấy chân thật như vậy...