Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 367

Chương 367 -
Chương 367 -

Các loại vấn đề này, đối với người tu hành mà nói có độ khó rất lớn.

Càng về sau, bên trong người tu hành ở nhân gian, người có thể làm được càng ít hơn.

Mà nhìn vào Lạc Văn Thư chỉ là một người bình thường mà thôi.

Lúc ấy Tạ Phỉ nghĩ không ra được chuyện này, hôm nay cảm nhận được tia thần tức này, nhìn thấy linh hồn đặc biệt này, giờ phút này, tất cả nghi hoặc trước đây của anh đều được giải đáp.

Nhưng sau đó nghi vấn mới lại đến ---

Trong mảnh trời đất rộng lớn này, thần linh đã biến mất từ lâu, hôm nay thần này là đến từ đâu?

"Xử lý những thứ này tương đối phiền phức." Lạc Văn Thư chỉ vô số quái vật bị nhốt dưới lớp băng, vừa nhìn thân thể ở bên cạnh, "Cổ thân thể này có chút yếu ớt không chịu nổi lực lượng quá mức cường đại."

Lạc Văn Thư hơi giải thích một chút.

Hôm nay sau khi đạt thành giao dịch với thiên đạo, cô cũng không cần cố kỵ giống như trước, mặc kệ thân phân thật sự cũng được, thần tức cũng được, đều có thể bại lộ trước mặt người khác.

Không cần phải che che giấu giấu nữa.

Theo tiếng nói của cô vang lên, chỉ nghe một tiếng "rắc rắc" vang lên, một ke hở xuất hiện trên mặt băng dưới chân của cô, vô số quái vật bị nhốt bên trong cũng hoàn toàn vỡ nát.

Trước đó một đám quái vật cáu kỉnh còn vây khốn bọn họ, lúc này đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Tạ Phỉ rung động trong lòng, nhưng vẻ ngạc nhiên trên mặt đã không nhiều như trước nữa.

Bỗng nhiên anh hơi liếc nhìn bên cạnh, cảm thấy cảm xúc của Tạ Gia Thạch không đúng lắm, vẻ mặt của người này càng giống như trước đó đã biết, vẫn không khống chế được lộ ra xúc động, mà không phải rung động khi không biết gì cả.

"Lúc đầu cậu đã biết." Bỗng nhiên Tạ Phỉ mở miệng, là giọng điệu khẳng định.

Anh nghĩ lại các loại phản ứng không được bình thường mà trước đó Tạ Gia Thạch gặp Lạc Văn Thư.

Lúc ấy anh bị lời của Tạ Gia Thạch lừa cho qua, nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc đó phản ứng của Tạ Gia Thạch quá nhiệt tình, trái lại giống như là lấy lòng.

"Đúng vậy, lúc đầu ta đã biết thân phận của Lạc huyền sư." Tạ Gia Thạch nghe vậy, không do dự trực tiếp gật đầu thừa nhận, lại bổ sung, "Không chỉ ta, quỷ Vô Thường của U minh, gần như đều biết."

Thật sự là chuyện quá sức tưởng tượng, thần linh biến mất nhiều năm trên nhân gian, lại xuất hiện một tia thần tức.

Lúc đấy đại lão U minh nghi ngờ có phải mình chưa tỉng ngủ hay không, cho nên mới cảm giác sai.

Nhưng sau khi xác nhận nhiều lần, phát hiện là thật!

Thần linh xuất hiện lại trên nhân gian!

"Mọi người đều đang cá cược, lúc nào anh có thể phát hiện được chuyện này." Tạ Gia Thạch nói.

Tạ Phỉ: ...

Không muốn nói gì cả.

Bên kia, Lạc Văn Thư đi đến bên cạnh Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền, rút kết giới bảo vệ, nhẹ giọng nói: "Có thể mở mắt được rồi."

Tình huống cái gì cũng không thấy là khó chịu đựng nhất, hai người nghe vậy, gần như lập tức mở mắt ra.

Hơi thích ứng được một chút hoàn cảnh và ánh sáng, tầm mắt của một lớn một nhỏ đều rơi trên người Lạc Văn Thư.

"Sư... Sư phụ?"

"Mẹ..."

Giọng nói của Kim Hữu Tiền có chút do dự, người trước mặt, là dáng vẻ của Lạc Văn Thư, nhưng lại không giống hoàn toàn, cậu ta có chút không dám nhận.

Mới đầu Lạc Tinh Dữ có chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, trên gương mặt non nớt xuất hiện vẻ mặt phức tạp không hợp với tuổi.

Lạc Văn Thư cười với bọn họ, "Lần đầu gặp mắt, tôi là Lạc Văn Thư, chưởng môn đời 67 của Huyền môn."

Suy nghĩ của Kim Hữu Tiền đơn giản, tiếp nhận cũng nhanh, nghe được lời của Lạc Văn Thư, nhất thời vứt sự nghi ngờ mới vừa rồi đi, chú ý đến chuyện khác, "Huyền môn? Chưởng môn đời 67?!"

Giọng điệu của cậu ta tràn đầy khiếp sợ, giọng nói không tự chủ mà cao lên.

Một là bởi vì truyền thừa, chắc chắn người tu hành phải sống lâu hơn người bình thường rất nhiều, nếu tính sơ một đời chưởng môn là 30 năm, vậy thì đời thứ 67 gần hai ngàn năm!

Mặt khác, mặc dù sư phụ của cậu ta có con, nhưng vốn dĩ tuổi tác cũng không lớn, hôm nay nhìn vào lại càng nhỏ, cũng không biết có đủ 18 chưa?

Tuổi còn trẻ, đã có thể làm được chưởng môn của Huyền môn, đây là mạnh mẽ bao nhiêu ?!

Kim Hữu Tiền chỉ có thể thấy được vẻ bên ngoài, mà lời này vào trong tai đám người Tạ Phỉ, lại có một tầng ý nghĩa sâu hơn.

Quỷ Vô Thường của U minh Địa phủ, đại đa số cũng đã từng là người tu hành, không thể nói biết hết mọi thứ của giới tu hành, nhưng cũng biết đại khái.

Cái gọi là truyền thừa của Huyền môn, trong thời gian khá dài, theo linh khí không ngừng khô kiệt, đã sớm bị cắt đứt, rồi sau đó diễn sinh ra vô số thế hệ thế gia khác.

Lạc Văn Thư không cần thiết nói dối bọn họ, vậy đồng nghĩa với việc này là --- Cô không phải là người của thế giới này!

Suy nghĩ đến chỗ này, trong đầu Tạ Phỉ suy nghĩ xuất hiện đầu tiên chính là nguy hiểm.

Đây cũng không phải nói Lạc Văn Thư nguy hiểm, mà là nói tình cảnh của cô đang rất nguy hiểm.

Thiên đạo bài xích ngoại lai, mặc kệ là dị loại đến từ tinh không mênh mông hay là linh hồn của dị thế.

Nhưng rất nhanh anh đã kịp phản ứng lại, Lạc Văn Thư cũng không phải là linh hồn bình thường, cô là thần linh duy nhất của thế gian này.

Một điểm này, cũng không phải tự cô có thể yên lặng không tiếng động làm được, nhất định phải có thiên đạo thừa nhận.

Tạ Phỉ hơi thở phào nhẹ nhõm không dễ phát hiện ra, tiếp đó lại nghi ngờ tại sao mình lại có phản ứng như vậy?

Lúc này, giọng nói của Lạc Văn Thư cắt đứt suy nghĩ của anh.

"Ngươi còn muốn trốn đến khi nào?" Cô nhìn vào mặt biển xanh vô tận, giọng nói vang vọng trong bầu trời.

Đợi đã lâu, không có ai đáp lại.

Cô cười lạnh một tiếng, "Không ra đúng không?"

Bình Luận (0)
Comment