Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 368

Chương 368 -
Chương 368 -

Đi đôi với tiếng nói chấm dứt, toàn bộ thế giới ảo cảnh giống như bị nhấn nút tạm ngừng, trong nháy mắt hình ảnh dừng lại, rồi sau đó màu sắc, bầu trời, biển khơi, tất cả đều biến thành màu xám tro.

Từ chỗ biên giới ảo cảnh bắt đầu sụp đổ, trong nháy mắt thì đã lan tràn đến chỗ khu vực của đám người Tạ Phỉ.

Thế giới mới hiện ra từ trong phế tích.

Thật ra thì cũng không tính là thế giới mới, chẳng qua là tầng ảo cảnh thứ hai mà lúc trước bọn họ đang ở.

Ngọn lửa màu xanh vẫn cháy hừng hực ở chỗ biên giới.

Tầng ảo cảnh thứ hai này cũng bắt đầu sụp đổ, rất nhanh đã bị tầng ảo ảnh thứ nhất thay thế.

Đoán người lại xuất hiện trên tế đàn to lớn.

Nơi này vẫn là dáng vẻ của lúc trước.

Lạc Văn Thư giơ tay lên, vẽ bùa trên không trung, từng nét bút thành hình, rồi sau đó đẩy bùa chú về phía một miếng mảnh vụn của quan tài màu đen còn lưu lại ở trên tế đàn.

Gần như cùng lúc cô ra tay, chỉ thấy miếng mảnh vụn nhìn rất bình thường kia, bỗng nhiên động đậy.

Nhưng cuối cùng vẫn quá chậm.

Bùa chú đến bên cạnh mảnh vụn, biến thành một tấm lưới màu vàng, trong nháy mắt đã vây khốn nó.

Rồi sau đó lấy mắt thường có thể thấy lưới phù chú trở nên lớn hơn, trong đó mảnh vụn của quan tài màu đen cũng thay đổi dáng vẻ, giống như một bãi bùn đen mền, từ chỗ viền mảnh gỗ mọc ra một cái đầu loài người.

Chính là ông chủ đã biến mất không thấy.

Mặt mũi của gã vặn vẹo, vẻ mặt điên cuồng, thân thể giống như bùn nhão điên cuồng ngọa nguậy, dùng giọng nói khàn khàn quái dị hét lên ---

"Không thể nào!"

"Thời cơ chưa đến, tại sao trên thế giới này lại có người có thể tu thành chân thần?!"

"Chuyện này không công bằng!"

Ông chủ giấu bản thể của mình trên tế đàn trong tầng thứ nhất của ảo cảnh, sau khi ngụy trang hòa làm một thể với quan tài màu đen, cứ như vậy đặt ở trước mặt mọi người.

Nhìn vào thì chuyện này rất nguy hiểm, thật ra không phải như vậy.

Người xưa có nói: Chỗ nguy hiểm nhất, là chỗ an toàn nhất.

Ít nhất lúc mới bắt đầu, gã lừa được đoàn người Lạc Văn Thư, đoàn người đứng bên cạnh quan tài đen một lúc lâu, cũng không phát hiện chỗ dị thường.

"Chuyện này không công bằng! Không công bằng chút nào!"

Lúc ông chủ bị lưới phù chú nhốt lại gào thét bên trong, món đồ chơi bạch tuộc cũng nổi điên.

"Sau khi thuận lợi chuyển kiếp thành người, còn săn nhiều dị loại như vậy, ta cho rằng nó rất lợi hại, kết quả chỉ là một đống bùn nhão!"

Sinh vật sống trên tinh không cũng phân loại đẳng cấp.

Dựa theo cách nói của món đồ chơi, giống như nó là quái vật có hình dạng bạch tuộc, thuộc về sinh vật cao cấp, mà đống bùn nhão trước mặt này thì liệt vào phạm vi thấp hèn.

Bàn về địa vị, cũng chỉ tốt hơn một chút so với con chuột trong cống ngầm ở địa cầu mà thôi.

Khó trách lúc trước nói chuyện, luôn treo từ "Con chuộc trong cống ngầm" bên miệng, lúc ở tầng ảo cảnh thứ hai, còn bắt chước bề ngoài của những dị loại khác.

Hư vinh đáng xấu hổ!

“Dựa vào cái gì thứ thấp hèn này có thể thuận lợi chuyển kiếp thành người?! Mà ta thì lại rơi vào thất bại trong gang tấc?”

Món đồ chơi tức giận náo loạn lên, vừa lêu rên trong đầu Lạc Văn Thư, vừa lăn qua lộn lại trong túi của Kim Hữu Tiền.

Chịu đựng tiếng ồn ào từ bên trong và bên ngoài, Lạc Văn Thư mặt không cảm xúc cắt đứt liên kết ý thức, che đi tiếng ồn ào của món đồ chơi, đồng thời dùng thần niệm thu nhỏ lưới phù chú lại.

Chỉ thấy quái vật bên trong hoàn toàn bị bao lại thành một quả bóng bùn, trên quả bóng hiện ra khuôn mặt vặn vẹo, vẫn đang há miệng gà thét, nhưng không có một âm thanh nào truyền đến.

"Ngươi xứng với hai chữ công bằng sao?" Lạc Văn Thư nhìn gã, nhẹ giọng trào phùng một câu, "Buồn cười!"

Ánh sáng màu vàng tràn ngập lưới phù chú, xông vào bên trong cơ thể của đống bù nhão, đồng thời nhanh chóng bao phủ trên tế đàn, bệnh thành một ảo cảnh mới.

Đây là ảo cảnh tạo thành từ trí nhớ rút ra trong đầu của ông chủ, Lạc Văn Thư chỉ định đoạn thời gian, vừa vặn đến cái ngày mà gã đến địa cầu.

Một mảnh đen nhánh, đưa tay không nhìn thấy năm ngón.

Vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy được cái gì cả.

Rất lạnh rất lạnh.

Còn có một loại cảm giác bị đè nén.

"Mẹ ơi, đây là chỗ nào vậy ạ?" Lạc Tinh Dữ nhỏ giọng hỏi, cậu bé dựa sát vào Lạc Văn Thư, động tác này thoạt nhìn là muốn kéo tay của cô, nhưng lại miễn cưỡng dừng lại, hơi có vẻ cứng ngắc.

Một giây tiếp theo, một bàn tay đặt trên đỉnh đầu của cậu bé, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, tiếp đó dời đi, qua bả vai, đi xuống nắm lấy tay cậu bé, nhẹ giọng đáp lại, "Đáy biển."

Không ngoài dự đoán, lối đi thứ ba trên địa cầu là ở chỗ này.

Đi đôi với lời của cô, chỉ thấy phía trước cách đó không xa có ánh sáng màu xanh tối sáng lên, dần dần ngưng tụ thành hình dáng của lối đi.

Chỉ chốc lát sau, loáng thoáng thấy được một đống bùn nhão xuất hiện ở chỗ lối đi.

Nó đi cũng không vội vả, mà là nhìn ngắm lối đi, vô cùng cẩn thận.

Cứ như vậy qua mười mấy phút, nó mới chậm rãi ngọa nguậy đi ra.

Ngay sau đó lối đi cũng đóng lại.

Quái vật như bọn nó không có sợ bóng tối, chỉ là hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ làm cho nó có chút mê mang, không biết nên đi chỗ nào.

Thời gian trong ảo cảnh chảy rất nhanh, đám người Lạc Văn Thư đứng nhìn hành trình không mục đích của đống bùn nhão.

Trong lúc này, nó ăn tất cả những sinh vật đáy biển mà mình gặp được, không ngừng biển đổi thành bề ngoài của con mồi.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, hình như nó đã chán ghét cái hoàn cảnh này, bắt đầu bơi lên.

Cũng vào lúc này, phía trên có vật gì đó chìm xuống, vừa vặn ở trong phạm vi hoạt động của nó.

Bình Luận (0)
Comment