Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 369

Chương 369 -
Chương 369 -

Đó là một chiếc thuyền lớn vô cùng sang trọng, không biết nguyên nhân gì, cuối cùng chìm vào đáy biển.

Trên thuyền có rất nhiều thi thể, khi còn sống rất gọn gàng xinh đẹp, sau khi chết mặt mũi thống khổ dữ tợn.

Nhưng đối với đống bùn nhão mà nói, đó là mỹ vị nhân gian mà từ khi đến đây ăn được, hơn nữa những thức ăn này còn có trí nhớ nhiều màu sắc rực rỡ.

Từ chỗ thi thể lấy được trí nhớ, trợ giúp cho đống bùn nhão nhanh chóng hiểu biết về tinh cầu mình đến này.

Nơi này giống như bãi cỏ thiên nhiên, bên trong mọc đầy thức ăn mỹ vị, số lượng nhiều, đếm không hết, hơn nữa còn không có chút lực uy hiếp nào.

Vì vậy sau khi ăn xong thi thể cuối cùng trên thuyền lớn, nó dựa theo trí nhớ, nổi lên mặt biển.

Nó ở trên mặt biển rộng lớn phiêu dạc rất lâu, rối cuộc may mắn gặp được một chiếc thuyền khác, kí sinh vào vô số đồ vật cùng dán chặc vào đáy thuyền, lén lên được đất liền.

Từ giây phút đó bắt đầu, nhân sinh của nó, giống như giá trị may mắn đã được lấp đầy, thuận lợi đến mức làm cho người khác tức lộn ruột.

Nó ăn vô số thi thể, còn có rất nhiều người sống, nhưng chưa bao giờ gặp phải người tu hành, cũng không bị Địa phủ U minh phát hiện.

Không chỉ có như vậy, nó còn ăn thi thể đồng loại đã chết, lấy được trí nhớ của đối phương, biết trên tinh cầu này có cơ hội lớn, mà sau khi thông qua nghi thức đặc biệt chuyển kiếp thành người, cũng sẽ không bị thế giới này bài xích...

Vì vậy đống bùn nhão chỉ biết ăn này có mục tiêu mới, nó muốn biến thành nhân loại, cuối cùng cướp đi cơ hội trời đất thai nghén ra ở chỗ này, trở nên tồn tại còn lợi hại hơn đồng loại.

...

"Vận may thật không tệ..."Sau khi xem xong trí nhớ của ông chủ, Kim Hữu Tiền nhịn nửa ngày, cuối cùng chỉ cho ra đánh giá này.

Ở trong túi quần của cậu ta, món đồ chơi đã ghen tị đến mức thay đổi hình dạng, gắng gượng kéo theo cái điện thoại đi ra khỏi túi của Kim Hữu Tiền, rơi xuống đất, rồi sau đó dùng cả tay chân bò đến bên chân Lạc Văn Thư.

"Ngươi muốn làm gì?" Lạc Văn Thư giải trừ che giấu, tạm thời khôi phục lại liên kết ý thức với nó.

Món đồ chơi cắn răng nghiến lợi nói, "Ta muốn nói với nó, vận may là thứ không đi lâu dài được! Hôm nay báo ứng của nó đã đến rồi!"

Lạc Văn Thư: "..."

Cô hơi giật giật chân, đạp món đồ chơi đến bên cạnh ông chủ đã bị lưới phù chú giam cầm.

Món đồ chơi cố gắng di chuyển mấy bước, tiếp xúc được với ông chủ, cũng không biết thứ này nói cái gì, mấy giây sau, đã thấy vẻ mặt của ông chủ càng trở nên điên cuồng hơn, há miệng rồi hợp lại, nhìn một cái cũng biết là đang mắng người.

Món đồ chơi di chuyển trở về, cẩn thận cọ bên chân Lạc Văn Thư, nói, "Ta xong rồi."

Giọng nói đã thoải mái rất nhiều.

Hình như cảm thấy mình như vậy là không đủ tôn trọng với người nằm giữ sống chết của mình, vì vậy rất nhanh nó lại nói thêm một câu: "Ta cũng có thể cảm ứng được rất nhiều khí tức dị loại, sau này ta nhất định sẽ chăm chỉ làm việc!"

"Có thể nhặt về rồi." Lạc Văn Thư vừa nói, vừa động thần niệm, nhét món đồ chơi trở về trên điện thoại di động.

Lời này là nói Kim Hữu Tiền, vừa nãy cậu ta cho rằng điện thoại của mình vô tình bị rơi xuống, kết quả cúi đầu đã nhìn thấy món đồ chơi treo trên điện thoại chạy, cậu ta cũng không vội nhặt về, đứng bên cạnh nhìn.

Vào lúc này nghe được lời của Lạc Văn Thư, cậu ta mới khom người nhặt điện thoại lên.

Lưới phù chú lại buộc chặt lần nữa, thân thể của ông chủ bị giam bên trong không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một viên tròn màu đen có kích thước như một viên bi, bên ngoài có một tầng ánh sáng vàng nhạt bao phủ, hoàn toàn không nhìn ra thứ này đã từng là một quái vật.

Chủ nhân ảo cảnh bị phong ấn, ảo cảnh mất đi nguồn lực lượng bắt đầu nhanh chóng sụp đổ, sương mù màu đỏ dày đặc bao phủ trên bầu trời cũng tản đi, lộ ra dáng vẻ vốn có.

Đây là một hang động to lớn, nhưng cũng không phải là do thiên nhiên tạo thành, có dấu vết người cố ý xây dựng.

Đen nhánh, ẩm ướt, trong góc chất đống xương khô.

Nguồn sáng suy nhất là viên bi ông chủ biến thành.

Mà viên bi tương tự còn có rất nhiều, mặt ngoài trong suốt giống như thuỷ tinh, bên trong là quái vật được thu nhỏ đến tận cùng, đối ứng với những con quái vật bị đóng băng vỡ vụn bên trong ảo cảnh tầng ba đại dương.

Hiển nhiên Lạc Văn Thư cũng không có trực tiếp giết chết bọn nó, mà toàn bộ đều bị phong ấn.

Tổng cộng có mười mấy viên nhỏ, trôi lơ lửng trước mặt Lạc Văn Thư

Cô nghiêng đầu nhìn Lạc Tinh Dữ ở bên cạnh, "Cho mẹ mượn cặp nhỏ một chút."

Lạc Tinh Dữ nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, rồi sau đó lấy cặp nhỏ từ phía sau lưng, mở khóa kéo ra, chỉ thấy bên trong đựng đầy bùa chú giấy vàng được gấp chỉnh, gần như đựng nửa cặp sách.

Lạc Văn Thư hơi động ngón tay, viên bi nhỏ lơ lửng theo khống chết của cô, bay vào bên trong cặp sách của Lạc Tinh Dữ.

Lạc Tinh Dữ thấy vật, hình như sợ bọn nó chạy mất, nhanh chóng kéo khóa kéo lại.

"Mẹ, đều nhốt lại rồi!" Cậu bé nói.

Trong mắt Lạc Văn Thư lộ ra chút ý cười, sờ đầu cậu bé.

"Tiếp theo lại đi xác nhận lối đi kia một chút là có thể về nhà được rồi. Kiên trì thêm một chút nữa." Cô nói.

"Vâng!" Lạc Tinh Dữ gật đầu đồng ý.

---

Đảo Nhỏ Tinh Tinh: Hôm nay mình gặp được mẹ, rất giống với hình bên trong điện thoại, nhưng lại có chút không giống lắm. Mẹ rất xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp! Còn có rất nhiều chuyện thú vi, nhưng mình chỉ muốn vĩnh viễn ở bên cạnh mẹ! #nhật ký của Tinh Tinh#

---

Nhật ký của người bạn nhỏ không chú trọng lô gich.

Một chuyện rất bình thường trong mắt mọi người, đứng ở góc độ của bạn nhỏ, có lẽ hoàn toàn có ý nghĩa khác.

Bình Luận (0)
Comment