Lạc Tinh Dữ vẫn thức dậy sớm như ngày bình thường, kéo màn cửa sổ nhìn thấy cảnh tuyết bên ngoài, sửng sốt một lát, rồi sau đó trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, đạp dép đi ra khỏi phòng, xuyên qua phòng khách, nhẹ nhàng gõ cửa phòng của Lạc Văn Thư, hưng phân kêu lên, "Mẹ ơi, tuyết rơi rồi!"
Trước kia Xuân Sơn cũng không có tuyết rồi, Lạc Tinh Dữ giống như phát hiện được một đại lục mới, không kịp chờ đợi muốn đi thăm dò.
"Mẹ ơi, con muốn đi chơi một chút!" Cậu bé nói, một đôi mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm Lạc Văn Thư.
"Được." Lạc Văn Thư gật đầu đồng ý, lại dặn dò, "Đi thay quần áo đi."
Lạc Tinh Dữ vô cùng hiệu suất, một lát đã thu xếp xong, cầm tay Lạc Văn Thư chạy thẳng xuống lầu.
Đại khái vì Xuân Sơn chưa bao giờ có tuyết rơi, cho dù bọn họ đã thức dậy rất sớm nhưng vẫn không phải là nhóm đầu tiên, gần đó đã có không ít người chơi tuyết rồi.
Lạc Tinh Dữ cúi người bóp một quả cầu tuyết trong trong tay, đi bộ mang theo gió, bộ dạng tung tăng, nhìn ra được rất vui vẻ.
Mà đây là một ngày vui vẻ nhất trong khoảng thời gian này của cậu bé.
Mẹ con hai người đi ra bên ngoài tiểu khu ăn sáng trước, sau khi hơi nghỉ ngơi một chút, mới đi đến chỗ tuyết rơi vừa sâu vừa dày.
Lạc Tinh Dữ hào hứng phấn khởi muốn đắp một người tuyết cực lớn, hơn nữa còn là đắp theo bộ dạng của Lạc Văn Thư.
Chẳng qua cậu bé tay nhỏ chân nhỏ, có chút theo không kịp mục tiêu xa vời này, độ tiến triển quá chậm.
Cũng may có Kim Hữu Tiền nửa đường tỉnh ngủ chạy đến gia nhập, giúp cậu bé đắp người tuổi, cuối cùng đắp xong trước khi ăn cơm trưa.
Đó là một người tuyết có tỷ lệ gần giống với Lạc Văn Thư, kỹ thuật thô sơ, phương pháp vụng về, ngũ quan miễn cưỡng, nhưng bất ngờ lại có một loại thần vận đặc biệt.
Lạc Tinh Dữ cắn môi, vẻ mặt có chút lúng túng, lại nói với Lạc Văn Thư sau buổi trưa sẽ đắp một cái mới.
"Cái này đã rất tốt rồi, mẹ rất thích." Lúc cô đang nói chuyện, chỉ thấy người tuyết mà Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền hì hục vất vả đắp từ sáng sớm đến bây giờ đột nhiên biến mất, chỉ còn dấu vết để lại trên tuyết chứng minh nơi này thật sự có thứ gì đó tồn tại.
Một giây tiếp theo, lòng bàn tay của Lạc Văn Thư có thêm một người tuyết xinh xắn, chính là bản thu nhỏ của người tuyết mới vừa rồi, giờ phút này nhìn lại có thêm hai phần tinh xảo, hơn nữa loại cảm giác thần vận đặc biệt kia càng trở nên nhiều hơn.
"Đi thôi, trở về ăn cơm, mẹ có mua công cụ ném tuyết, buổi chiều có thể dẫn các bạn của con cũng nhau chơi."
Mặc dù cô vẫn luôn ở chỗ này chơi với đám người Lạc Tinh Dữ, nhưng người giấy phân thân lại không bị hạn chế.
"Được ạ! Ném tuyết!" Lạc Tinh Dữ hoan hô.
Mặc dù Kim Hữu Tiền tương đối khắc chế, không nói gì, nhưng từ khuôn mặt cũng hiện ra vẻ muốn thử, vô cùng rõ ràng.
Buổi chiều trận ném tuyết kéo dài rất lâu.
Không ngừng có người mới gia nhập, lục tục cũng có người rời đi, vẫn luôn kéo dài đến trời tối, đám người tham chiến mới lưu luyến kết thúc chiến đấu.
Gần như Lạc Tinh Dữ chơi cả ngày, mệt nhọc làm cho cậu bé ngủ sớm hơn ngày thường.
Trước khi đi ngủ, cậu bé viết nhật ký hôm nay ---
Đảo Nhỏ Tinh Tinh: Hôm nay tuyết rồi rồi! Đây là lần đầu tiên mình thấy tuyết! Thật sự rất đẹp! Buổi sáng cùng mẹ và anh đắp người tuyết, buổi chiều cùng rất nhiều người chơi ném tuyết. hôm nay là một ngày vui vẻ! Ngủ ngon. Muốn vĩnh viên ở bên cạnh mẹ! #nhật ký của Tinh Tinh#
--
Lạc Tinh Dữ cảm giác cả người trở nên nhẹ bổng, giống như đang trôi lơ lửng, không có chút sức nặng nào.
Nhưng cũng không hề khó chịu, cũng không cảm thấy sợ hãi.
Loại cảm giác này rất mới lạ, cậu bé thử bước chân đi ra mấy bước.
Giống như đưa mình vào bên trong đám bông vải mềm mại rối tung.
Còn có một loại cảm giác ấm áp, giống như ánh nắng mặt trời phá vỡ tầng mây mùa đông chiếu xuống mặt đất.
Cậu bé biết mình đang nằm mơ.
Nhưng tạm thời không muốn tỉnh lại, hơn nữa hình như cũng không tỉnh lại được.
Sau khi cậu bé bước ra một được, thế giới trong mơ xảy ra thay đổi lớn.
Sương mù mưa lất phất xung quanh nhanh chóng biến mất, một thế giới mênh mông tráng lệ xuất hiện trước mặt cậu bé.
Dãy núi liên miên chập chùng, kéo dài đến chân trời, giống như vô biên vô tận.
Sông lớn giống như một con cự long, quanh co khúc khủy.
Đại thụ chọc trời, cỏ cây phát triển, thỉnh thoảng còn có sinh vật chưa từng thấy qua lại.
Không đợi cậu bé nhìn rõ, cảnh vật xung quanh bỗng nhiên xảy ra thay đổi.
Con sông xuyên qua núi chảy đi ra, cậu bé đang đứng bên trong một mảnh ruộng rộng lớn mênh mông, cuối tầm mắt loáng thoáng nhìn thấy một thành trí hùng vĩ đứng sừng sững.
Lạc Tinh Dữ cố gắng muốn nhìn cho rõ, nhưng trong tầm mắt hình như thấy được ở bên cạnh có một tấm bia đá đánh dấu.
Cậu bé nghiêng đầu nhìn một cái, chỉ thấy trên đó viết rất nhiều chữ, rõ ràng cậu bé không nhận biết hết, nhưng lại biết ý của nó một cách khó hiểu.
Hai chữ to --- Huyền Kinh.
Phía dưới có một hàng chữ nhỏ --- Yêu ma quỷ quái không được đi vào.
Lạc Tinh Dữ nghĩ trong đầu: Đám yêu ma quỷ quái biết chữ sao?
Lại nghĩ: Coi như biết chữ, bọn nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời, thật sự không vượt qua biên giới chỗ tấm bia này?
Lúc đang suy nghĩ bậy bạ, cảnh vật xung quanh lại xảy ra thay đổi.
Cậu bé đi đến một gian phòng, nhìn giống như cung điện trong ti vi, vừa cổ điển vừa khí phái.
Cửa sổ mở, bên ngoài là một cái vườn hoa rất lớn, đại khái là mùa xuân, rất nhiều hoa cậu bé không nhận biết, nhưng nhìn một cái cũng cảm thấy rất đắc tiền, đều đang tranh nhau nở rộ, trong không khí tràn ngập mùi hoa thoang thoảng.
Một cô gái mặc váy xanh bưng đồ từ bên ngoài đi vào, nhỏ giọng nói, "Công chúa, đây là quần áo mùa xuân đã được may xong theo dặn dò của người."