Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 372

Chương 372 -
Chương 372 -

"Ta nhìn thử một chút." Một giọng nói khác vang lên từ sau lưng cậu bé.

Lạc Tinh Dữ cũng không bị dọa giật mình, cậu bé có khút tò mò quay đầu lại, đập vào mắt là một người phụ nữ rất đẹp, có một loại khí chất không nói nên lời, làm cho người ta cảm thấy rất quý khí.

Cô gái mặc váy màu xanh dựa theo phân phó, lấy quần áo trên khay, trải ra.

Lạc Tinh Dữ không hiểu mấy loại kiểu dáng quần áo, chỉ cảm thấy bộ quần áo này thật sự rất đẹp, chất liệu vải đẹp, hoa thêu bên trên cũng rất đẹp.

Cậu bé nghĩ trong đầu, mẹ nhất định sẽ rất thích, mẹ mặc vào nhất định sẽ rất đẹp!

"Đưa đến chỗ lúc trước đi." Công chúa phân phó.

Nàng vừa nói xong, cảnh sắc xung quanh của Lạc Tinh Dữ lại xảy ra thay đổi.

Cậu bé đang ở trên một ngọn núi rất cao, xung quanh mây mù lượn lờ, hoàn toàn không nhìn thấy rõ dưới chân núi là gì.

Cây tùng cao lớn cắm rể dựng thẳng trên vách đá, thân cây vô cùng thô ráp to lớn, không biết bao nhiêu tuổi.

Cách đó không xa có một mảnh rừng trúc, trên núi gió lớn, thổi cành trúc lắc lư mạnh, lá trúc bay tán loạn.

Trong rừng trúc có một con đường mòn.

Lạc Tinh Dữ cảm thấy hình như có một âm thanh, mời cậu bé đi vào bên trong.

Cậu bé suy nghĩ một chút, quyết định đi vào xem.

Con đường này không dài, quẹo hai vòng, chỉ thấy phía trước xuất hiện một gian nhà trúc.

Trên mái hiên treo một cái chuông gió làm bằng trúc, theo gió đung đưa, phát ra tiếng dễ nghe.

Dưới mái hiên đặt một cái ghế nằm, một ông cụ râu tóc bạc phê nằm ở phía trên, trong tay còn lắc lư một cái quạt lá.

"Sao chỉ có mấy đứa trở về, Văn Thư đâu?" Ông cụ bỗng nhiên mở miệng, giọng nói rất ôn hòa, cho người ta một loại cảm giác bình dị gần gủi.

Một giọng nói bất đắc dĩ trả lời, "Vốn dĩ chúng con đã đi được hơn nửa hành trình rồi, kết qủa có một con yêu quái không có mắt chọc đến muội ấy, đánh một trận còn chưa đủ, muội ấy còn muốn đuổi theo quái vật kia chạy một vòng hết đỉnh núi cho bằng được, cho nên để chúng con đi về trước."

Lạc Tinh Dữ đang muốn quay đầu nhìn người nói chuyện, lúc này một bàn tay đặt lên đỉnh đầu của cậu bé, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Cảm giác quen thuộc này, là mẹ!

Cậu bé kinh ngạc vui mừng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lạc Văn Thư, đứng ở bên cạnh mình.

"Mẹ ơi!"

Cậu bé gọi.

"Ừ." Lạc Văn Thư đáp một tiếng, nhưng không cúi đầu nhìn cậu bé, tầm mắt nhìn về phía trước, nhìn ông cụ đang nằm trên ghế nằm dưới mái hiên, cô mới mở miệng nói chuyện, "Đây là sư phụ của mẹ, cũng được xem là sư tổ của con đi. Lúc đầu mẹ là cô nhi ăn cơm trăm nhà mà lớn, sau đó là sư phụ nhặt mẹ về."

"Đây là đại sư huynh, nhị sư huynh, đây là đồ đệ của đại sư huynh, là đứa bé rất có thiên phú mà lúc trước mẹ có nhắc với con, chẳng qua không bằng con."

Lạc Văn Thư giới thiệu từng người cho cậu bé, sau đó lại giới thiệu nơi này.

"Trước đó người con nhìn thấy ở trong cung là sư tỷ của mẹ, sau khi được sư phụ nhặt về, đã giao mẹ cho tỷ ấy dạy dỗ, mẹ cũng được xem là người do một tay tỷ ấy nuôi lớn."

Nghe Lạc Văn Thư nói chuyện, đôi tay nhỏ bé của Lạc Tinh Dữ không tự chủ nắm chặt lại, móng tay bấm vào lòng bàn tay nhưng cậu bé cũng không cảm thấy đau. Cậu bé cắn chặt môi dưới, sự ngạc nhiên mừng rỡ trong mắt dần dần biến thành sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên cậu bé ý thức được, mẹ không phải chỉ là của một mình cậu bé, ở một thế giới khác, mẹ còn có rất nhiều người thân, bọn họ đối xử với mẹ rất tốt, rất quan tâm mẹ.

Mẹ đi đến thế giới của cậu bé, biến mất lâu như vậy, bọn họ nhất định rất lo lắng...

Lạc Tinh Dữ tự chìm vào suy nghĩ của mình, nhất thời bỏ quên tình huống bên ngoài.

Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp, nắm lấy tay cậu bé, gỡ từng ngón tay nắm chặt của cậu ra.

Cậu bé phục hồi lại tinh thần, là Lạc Văn Thư, cô đứng trước mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu bé.

"Tinh Tinh." Cô gọi Lạc Tinh Dữ.

Lạc Tinh Dữ vẫn cắn môi, nói không ra lời, cũng không biết nói gì.

"Trước khi đến thế giới của con, mẹ mới từ trong tay sư phụ tiếp nhận ấn tín chưởng môn, trách nhiệm tương ứng cũng rơi vào trên vai của mẹ, kết quả mẹ lại đột nhiên mất tích, không có một câu giao phó nào. Mẹ ở thế giới này đã rất lâu rồi, cũng không biết bên kia đã là lúc nào, khẳng định đám người sư phụ sẽ rất lo lắng cho mẹ, hơn nữa thế cục của Huyền môn, mới vừa ổn định trong thời gian ngắn, nhưng sau này thì khó mà nói được."

"Tinh Tinh, mặc kệ như thế nào, mẹ cũng phải trở về một chuyến.”

Cô còn chưa nói hết lời, hốc mắt của Lạc Tinh Dữ lập tức ướt, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống, giống như từng viên trân châu, rơi lộp bộp xuống đất.

Nơi này là giấc mơ, nhưng nước mặt rơi xuống tay, lại rất ấm, xúc cảm vô cùng quen thuộc.

Lạc Văn Thư dừng lại một chút.

Tình cảm là chuyện khó khống chế nhất.

Mới đầu cô không biết tại sao mình lại đến thế giới này, chỉ nghĩ nếu đã ở trong thân thể của người ta, vậy nên chăm sóc kỹ con của người ta.

Nhưng sống chung trong thời gian lâu, cô phát hiện đứa bé này thông minh hiểu chuyện ngoan ngoãn, hơn nữa trên con đường tu hành rất có thiên phú.

Lạc Văn Thư chưa từng chăm sóc con nít, nghiêm khắc mà nói, chính cô cũng còn là một đứa trẻ, chỉ có thể bắt chước trí nhớ của nguyên thân, cùng với cách chăm sóc của sư tỷ đối với mình, tới chăm sóc cho Lạc Tinh Dữ.

Lúc trước, sau khi thần miếu được xây xong, dựa vào suy đoán, cô cần có thời gian rất lâu mới có thể trở về.

Khi đó Lạc Tinh Dữ đã trưởng thành, có tu vi không tầm thường, còn có một khoản tiền, cậu bé thông minh như thế, nhất định có thể chăm sóc tốt cho mình.

Bình Luận (0)
Comment