Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 373 - Chương 373 - Kết Thúc

Chương 373 - Kết Thúc
Chương 373 - Kết Thúc

Ai biết mọi chuyển lại xuất hiện một biến hóa, giao dịch với thiên đạo, có thể lập tức rút ngắn thời gian có thể về nhà của cô trở nên nhanh chóng hơn.

Trong lúc nhất thời, Lạc Văn Thư cũng không biết nên xử lý làm sao, cho nên gác lại.

Cho đến khi lối đi cuối cùng hoàn toàn đóng lại, rốt cuộc cô mới hạ quyết tâm.

Cô vươn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Lạc Tinh Dữ, "Tinh Tinh đừng khóc, mẹ chỉ là trở về nhìn thử, chờ xử lý xong chuyện bên kia, mẹ sẽ lập tức trở về."

Đây cũng không phải là lời dỗ con nít.

Cô và thiên đạo đã nói qua, hy vọng sau khi cô đóng kín ba lối đi kia, trước tiên sẽ đưa cô trở về thế giới của mình, để cho đám người sư phụ biết được tình huống của cô, không đến nổi phải lo lắng quá mức.

Còn về những dị loại tán loại khắp nơi, chờ sau khi trở về, lại tiếp tục tiến hành dọn dẹp.

"Thật... Thật không ạ?" Lạc Tinh Dữ nghe được lời cô, hơi khó chịu một chút, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống, nói chuyện cũng có chút nức nở.

Lạc Văn Thư gật đầu, "Thật."

"Vậy... Vậy mẹ... Lúc nào mẹ trở về?" Cậu bé hỏi.

"Không biết." Lạc Văn Thư cũng rất muốn cho ra một thời gian cụ thể, nhưng không làm được, "Nhưng mẹ có thể đám bảo với con, sẽ cố về thật nhanh."

Hai mắt Lạc Tinh Dữ ngấn lệ nhìn cô, một lát sau, lại hỏi, "Lúc... Lúc ăn tết, có thể trở về không ạ?"

Dưới đôi mắt chờ mong của cậu bé, Lạc Văn Thư lại lắc đầu, "Không biết."

Ánh sáng trong mắt Lạc Tinh Dữ dần ảm đảm xuống, cậu bé cúi đầu, qua rất lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lạc Văn Thư: "Mẹ ơi, mẹ nhất định sẽ trở về, đúng không?"

Lần này Lạc Văn Thư đã gật đầu với cậu bé, "Sẽ về."

Giống như ủy khuất và sợ hãi trong lòng không thể kiềm nén được nữa, Lạc Tinh Dữ nhào vào lòng cô, khóc lớn tiếng một trận.

Lạc Văn Thư không nói gì, vỗ nhẹ lưng của cậu bé.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng khóc của Lạc Tinh Dữ cũng dừng lại, người cũng mệt, mí mắt nặng nề không nhịn được dần khép lại.

Lúc này hai bóng người một đen một trắng xuất hiện ở bên cạnh.

Là Tạ Phỉ và Phạm Nguyên Châu.

"Làm phiền hai vị đại nhân trông chừng thằng bé một khoảng thời gian thay tôi." Lạc Văn Thư nói.

"Nên làm." Phạm Nguyên Châu trả lời.

Tạ Phỉ thì lẳng lặng nhìn cô một lát, mới đồng ý: "Được."

---

Sáng sớm ngày hôm qua, Kim Hữu Tiền thức dậy thật sớm, sau khi vệ sinh cá nhân xong, một đường chạy chậm đến lầu bên cạnh, chạy đến tầng 5 gõ cửa.

Qua khoảng 1 phút, cửa chống trộm bằng sắt kia mới chậm rãi mở ra.

Bên trong khe cửa là một bóng người nho nhỏ, Kim Hữu Tiền cũng không suy nghĩ nhiều, mở miệng nói chuyện, "Tinh Tinh, tôi hôm qua anh nằm mơ thấy sư phụ, sư phụ nói mình có chuyện phải đi xa nhà, để cho anh chăm sóc..."

Cậu ta vừa nói chuyện, dần ý thức được tình huống không đúng lắm, Lạc Tinh Dữ đứng ở trong cửa, đôi mặt sưng đỏ, nhìn một cái chính là bộ dạng đã khóc rất lâu.

Cậu ta ngẩn ra, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc lại hoảng sợ, "Không... Không phải chứ? Sư phụ, sư phụ thật sự... Đi ra ngoài rồi?!"

Chỉ thấy Lạc Tinh Dữ đứng trong nhà chậm rãi gật đầu, đôi mắt sưng đỏ, lại có nước mắt chảy ra.

"Chao ôi... Tinh Tinh em đừng... Đừng khóc! Sư phụ chỉ là đi ra ngoài mà thôi, rất nhanh sẽ trở về! Thật đó!" Kim Hữu Tiền vừa nói chuyện vừa đi vào nhà, luống cuống tay chân trấn an người bạn nhỏ.

Trên sân thượng tầng cao nhất, có hai bóng người thon dài đứng trong gió.

"Cũng không biết Lạc huyền sư đi chỗ nào, chuyện chăm sóc đứa bé thay cho người khác này, vẫn là lần đầu tiên ta làm." Phạm Nguyên Chân nói xong câu này, lại bổ xung thêm, "Cũng may gần đây ta cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng không bận chuyện gì."

Hắn ta nói xong, quay đầu nhìn người bên cạnh, "Trái lại là cậu đó, Xuân Sơn này có một đống chuyện lớn chuyện nhỏ chất đống mấy chục năm, sao còn có thời gian ở chỗ này?"

Tạ Phỉ không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm hắn ta.

Phạm Nguyên Châu tự biết đuối lý, thua trận trước, "Được rồi, được rồi, ta biết là ta sai!"

Lúc này Tạ Phỉ mới thu hồi tầm mắt, nhìn về ngã tư đường ngựa xe như nước phía xa xa kia.

---

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến giao thừa.

Thời tiết trở nên lạnh hơn.

Từ buổi sáng, sắc trời âm trầm, giống như lúc nào cũng có thể mưa xuống.

Gió gào thét, thổi vào mặt rất đau.

Nhưng vẫn không làm cho không khí vui mừng của ngày tết trở nên ngụi đi.

Trên đường tùy ý có thể thấy, đèn lồng đỏ treo khắp nơi, nhà nhà giăng đèn kết hoa, hẻm nhỏ vang đây bài hát chúc mừng năm mới.

Buổi chiều hơn ba giờ.

Kim Hữu Tiền mang tạp dề, đứng ở trước bếp ga trong phòng bếp, trên tường trước mặt có để một cái máy tính bảng, đang mở video hướng dẫn nấu ăn.

Cậu ta đã chỉnh tốc độ phát trở nên chậm nhất, nhưng vẫn làm theo không kịp, tay chân luống cuống.

Đến nay Lạc Văn Thư vẫn còn chưa về, chỉ có một mình Lạc Tinh Dữ, không quen biết ai.

Vốn dĩ Kim Hữu Tiền định đón cậu bé đến nhà mình cùng nhau ăn tết, nhưng nói cái gì Lạc Tinh Dữ cũng không chịu đi, muốn ở nhà mình đón tết.

Kim Hữu Tiền suy nghĩ, mỗi năm đều ở nhà, năm nay vắng mặt một chút cũng không sao, vì vậy sau khi báo cáo với người lớn trong nhà, thì ở lại nhà Lạc Tinh Dữ.

Cậu ta muốn đặt một bữa cơm giao thừa của khách sạn giao đến, hoặc là trực tiếp mang một phần từ nhà mình qua.

Nhưng đều bị Lạc Tinh Dữ từ chối.

Người bạn nhỏ rất quật cường, không chỉ muốn tự mình ăn tết, còn muốn tự nấu ăn.

Được rồi, vậy thì tự nấu vậy.

Vì vậy Kim Hữu Tiền xác định thực đơn với Lạc Tinh Dữ, gọi điện thoại, để cho trong nhà giúp đỡ mang nguyên liệu nấu ăn đến.

Mà chuyện này chỉ là bắt đầu, khó khăn chân chính chính là lúc nấu đồ ăn.

"Đây cũng quá ngốc rồi!" Giọng điệu của Phạm Nguyên Châu tràn đầy ghét bỏ.

Hắn ta và Tạ Phỉ ở chỗ này đã một lát, nhìn một lớn một nhỏ bận rộn trước sau, thỉnh thoảng phê bình một câu.

Dưới sự hoảng hốt, bình gia vị trong tay Kim Hữu Tiền run lên, hơn phân nửa bình muối đổ vào trong nồi.

Cậu ta lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng, một giây tiếp theo, chỉ thấy có vật gì đó vô hình chắn trước cái nồi, một hạt muối cũng không rơi vào được.

Một bóng dáng màu trắng xuất hiện bên cạnh, giọng nói trong trẻo vang lên, "Để cho ta đi."

Kim Hữu Tiền ngây ngô sững sốt để mặc cho Tạ Phỉ cầm lấy nồi, cậu ta theo bản năng lui về phía sau mấy bước, nhường vị trí.

Chỉ thấy Tạ Phỉ mặc bộ bộ trường sam màu trắng, phong tư trác tuyệt, giống như một quý công tử phim cổ trang, nhưng lúc này lại đang đứng trước bếp ga, phong cách vô cùng đối lập nhau.

Máy tính bản trên tường đã phát xong video nấu ăn.

Tạ Phỉ cũng đều đã ghi nhớ rồi, nhìn kỹ thì động tác của anh có hai phần cứng ngắc, nhưng toàn thể vẫn được xem là lưu loát.

Tron nhà ba người còn lại cũng nhìn đến ngây người, qua một lúc lâu mới phản ứng được.

"Tạ... Tạ đại nhân..." Quả thật Kim Hữu Tiền quá mức kinh ngạc, cho nên nói chuyện có chút cà lăm.

Lạc Tinh Dữ không lên tiếng, cúi đầu, bày lại món nguội về vị trí cũ do mới vừa rồi thất thần làm loạn vị trí.

Phạm Nguyên Châu thì hơi nheo mắt lại, như có điều suy nghĩ.

Ở trong bầu không khí quỷ dị này, một bữa cơm giao thừa đơn giản đã được làm xomg.

Thời gian đã gần tối, sắc trời tối xuống.

Bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng pháo hoa.

Mọi người cũng không vội, bởi vì đều biết Lạc Tinh Dữ đang chờ cái gì.

Lại một trận pháo nổ đùng đùng vang lên.

Lạc Tinh Dữ cắn môi, nói với Kim Hữu Tiền, "Anh ơi, chúng ta đi xuống đốt pháo đi..."

Kim Hữu Tiền nhìn bộ dạng của cậu bé, có chút không đành lòng, khuyên nhủ, "Nếu không lại chờ thêm một chút, thời gian cũng còn sớm."

Lạc Tinh Dữ lắc đầu, ôm dây pháo nhỏ đặt trên bàn phòng khách, đi thẳng ra ngoài.

Kim Hữu Tiền theo sát phía sau.

Hai người một đường đi xuống lầu.

Hình như đèn chỗ cửa lớn đã bị hư, lúc đi đến khúc quanh lầu một, ánh sáng hết sức mờ tối.

Kim Hữu Tiền tạm thời dừng bước, vừa móc điện thoại ra mở đèn pin lên, vừa nói, "Tinh Tinh, em chờ anh một chút...."

Đèn pin chiếu sáng khu vực hành lang chật hẹp.

Chỉ thấy Lạc Tinh Dữ dừng ở chính giữa cầu thang.

Phía dưới chỗ không ca, góc khuất ở cửa, một bóng người mảnh khảnh đứng ở đó, đội một cái mũ rộng vành, trong mắt lộ ý cười, đang nhìn bọn họ.

"Xem này, hình như mẹ không về trễ đúng không." Cô cười nói.

Một lát sau, hai người trên cầu thang mới hoàn hồn lại.

"Mẹ!"

"Sư phụ!"

Buổi tối hôm nay, trước khi ăn cơm, Lạc Tinh Dữ cập nhật nhật ký mới.

Đảo Nhỏ Tinh Tinh: Mẹ trở về rồi! Mình rất vui vẻ! Đặc biệt đặc biệt vui vẻ! Chúc mọi người năm mới vui vẻ! #nhật ký Tinh Tinh#

Bình Luận (0)
Comment