Ông ấy tên là Tiêu Minh Thành, là một trong những người chấm thi hôm nay.
Lúc nói chuyện, ông ấy nhìn người ngồi bên cạnh.
Đó là đồ đệ Giang Duyệt được ông ấy nuôi lớn, là một cô gái nhỏ có thiên phú và ngộ tính rất tốt, khi linh khí khôi phục đã bước vào cánh cửa tu hành.
Năm ngày trước, trong một trấn nhỏ ở khu trực thuộc Xuân Sơn có xuất hiện một sự kiện linh dị.
Giang Duyệt nhận nhiệm vụ, dẫn theo hai nhân viên điều tra khác chạy suốt đêm đến đó.
Đoàn người nghiêm khắc dựa theo quy định trong sổ tay công việc, tiến hành dò xét và đánh giá toàn bộ khu vực, cho ra kết quả, đây chỉ là một sự kiện linh dị bình thường, dựa theo chế độ phân cấp, chỉ có thể là cấp D.
Lấy tu vi của Giang Duyệt, hoàn toàn có thể xử lý.
Vì vậy cô ấy dẫn người đi xử lý.
Nhưng sau khi đi sâu vào khu vực xảy ra chuyện, Giang Duyệt mới phát hiện chuyện không đúng, lúc đầu những gì bọn họ thấy đều là giả, là ác linh cố ý ngụy trang, mục đích là vì lừa bọn họ đi sâu vào.
Đó là một con ác linh ít nhất là cấp C.
Đừng thấy nó chỉ cao hơn một cấp so với cấp D, nhưng trong này có khác biệt rất lớn, mỗi khi thăng lên một cấp, cường độ của ác linh đều sẽ được tăng trưởng gấp mấy lần.
Đám người Giang Duyệt bị trúng kế, bị ác linh vây khốn, cũng may Tiêu Minh Thành có cho linh phù hộ thân, miễn cưỡng chặn lại công kích của ác linh.
Nhưng linh phù chỉ có thể sử dùng được một lần duy nhất, lúc sử dùng còn cần dùng linh lực thúc giục.
Đám người Giang Duyệt khó khăn chống đỡ nửa ngày, đã mệt đến kiệt sức, mắt thấy linh phù sắp bể tan tành, bọn họ cũng sắp nộp mạng vào trong tay ác linh.
"... Lúc ấy đám người Tiểu Trần bị linh khí ăn mòn, chìm vào hôn mê, tôi cũng không kiên trì được nữa, cũng chuẩn bị chờ chết, bỗng nhiên trên trời có một tia sấm sét đánh xuống, chính xác bổ lên đầu ác linh, lúc ấy ác linh phát ra một tiếng kêu rên đau đớn, toàn bộ khu vực lung lăng giống như động đất..."
Sau khi Trần Duyệt trở về, chỉ vào vẻ bề ngoài hết sức chật vật của mình, dùng một loại giọng điệu tràn đầy khoa trương, miêu tả chuyện trải qua lúc đó cho mọi người.
“... Lúc bóng người của Tiểu Dữ xuất hiện trong tầm mắt, tôi cho rằng mình bị hoa mắt, khu vực nguy hiểm như thế, bỗng nhiên xuất hiện một đứa bé hơn mười tuổi, mặc kệ nhìn như thế nào, đều cảm thấy cậu bé chính là một con ác linh khác."
"Nhưng cậu bé đúng là loài người!"
“Mọi người không thấy cảnh tượng lúc đó đâu, cậu bé đi ra từ trong bóng tối tràn đầy âm khí, vẻ mặt ung dung, trong tay kẹp một tấm lôi phù, từng tia sấm sét nhỏ bé tạo thành một tấm lưới, bao phủ xung quanh cậu bé..."
“... Cậu bé đi đến bên cạnh chúng tôi, hỏi tình huống của tôi, rồi sau đó cho mấy tấm bùa bình an, để cho tôi và hai người khác mang vào, tránh tiếp tục bị âm khí ăn mòn."
"Con ác linh kia rất nhanh ý thức được tình huống không ổn, điên cuồng công kích chúng tôi, nhưng cũng không qua được cửa của Tiểu Dữ! Cậu bé có thật nhiều thật nhiều bùa chú! Hỏa phù lôi phù,... Dưới sự thúc giục của linh lực, lượn một vòng trên tay cậu bé, giống như có mắt, đuổi theo đánh ác linh một trận điên cuồng!"
Lúc nói đến chỗ này, nước mắt hâm mộ của Giang Duyệt gần như muốn chảy ra.
"Tóm lại con ác linh gần như đã sắp giết được chúng tôi, trước mặt Tiểu Dữ không là cái thá gì cả, không kiên trì bao lâu đã bị đánh bại!"
...
Lúc ấy nghe Giang Duyệt kể lại chuyện phải qua, mọi người đều nghi ngờ cô ấy có phải bị ác linh đánh hư đầu óc hay không, nếu không sao có thể nói ra một chuyện khó tưởng tượng như vậy.
Nhưng kết quả kiểm tra biểu hiện, trừ linh lực tiêu hao quá độ ra thân thể của cô ấy rất bình thường.
Dù vậy, những người khác đều có thái độ nghi ngờ đối với lời của cô ấy.
Mà Giang Duyệt lập tức làm ra một chuyện ngoài ý muốn.
Cô giới thiệu Tiểu Dữ với sư phụ của mình, cũng chính là người phụ trách Cơ Sở Điều Tra Chuyện Dị Thường chi nhánh Xuân Sơn - Tiêu Minh Thành.
Lúc ấy mấy vòng loại kiểm tra của tuyển dụng công khai đã kết thúc.
Mặc dù tình huống của Cơ Sở Điều Tra Chuyện Dị Thường tương đối đặc biệt, con đường giới thiệu nội bộ này vĩnh viễn đều có thể sử dụng được, nhưng yêu cầu đối với nhân viên nhậm chức, ít nhất cũng phải có thân phận bối cảnh cùng với lý lịch tương đối sạch sẽ.
Mà sự hiểu biết của Giang Duyệt đối với Tiểu Dữ có thể nói ít lại càng ít, trừ cái tên này và số điện thoại ra, không biết gì cả.
Nhưng lúc ấy thái độ của cô ấy rất kiên quyết, nếu như có thể, cô ấy cũng có thể làm được một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Sau khi Tiêu Minh Thành suy nghĩ thật lâu, quyết định cho cô một cơ hội, thêm Tiểu Dữ vào danh sách nhân viên cần kiểm tra của Cơ Sở Điều Tra Chuyện Dị Thường .
Nhưng cụ thể còn phải để cho Giang Duyệt đi liên lạc.
Hai ngày sau, Giang Duyệt nộp lên một bản thông tin cá nhân quá đơn giản, qua loa ---
Tên họ: Tiểu Dữ
Giới tính: Nam
Tuổi tác: Mười hai tuổi.
Bổ sung thêm một tấm ảnh thẻ.
Tiêu Minh Thành cố gắng lắm mới không phun ra chữ cút, nhưng ánh mắt lại vô cùng tức giận.
Tuy nhiên mặc kệ thế nào, vẫn quyết định kiểm tra.
Kiểm tra lần này bắt đầu mười giờ sáng.
Tiểu Dữ dựa theo thời gian đã hẹn xuất hiện ở địa điểm chỉ định.
Trên người cậu mang mặt nạ Ultraman, lúc ấy nhân việc làm việc hoàn toàn không nghĩ nhiều, chỉ cho là một người bạn nhỏ trùng hợp đi qua, kết quả đi thẳng đến trước mặt bọn họ, nói ám hiệu ước định ra.
Nhân viên làm việc yên lặng mấy giây, mới hoàn hồn lại, sau khi lại xác nhận thân phận, mới dẫn cậu lên xe, dẫn đến căn cứ cùng với những người khác.
Trước mặt mỗi một người chấm thi, sẽ có một máy tính bản, kết nội với hệ thống theo dõi, có thể xem tình huống của mấy người này bên trong phòng chờ.
Đám người Tiêu Minh Thành quan sát Tiểu Dữ.
Không thể không nói, biểu hiện của đứa bé này ưu tú ngoài ý muốn, từ khi tiếp xúc với nhân viên làm việc, đều lộ ra sự trầm tĩnh vượt qua tuổi tác, nhưng lại có lòng tò mò thuộc về trẻ con.
Mâu thuẫn, nhưng lại rất hợp lý.
Tiểu Dữ là người đầu tiên đi vào gian phòng chờ kia, cho nên khi đi đến một góc, yên tĩnh ngồi trên salon.
Mới đầu Tiêu Minh Thành không nhận ra được cái gì, nhưng sau khi ba người phỏng vấn khác lục tục tiến vào trong phòng chờ, ông ấy mới ý thức được chỗ không đúng ---
Ba người tu hành ưu tú vượt qua vô số người tu hành khác, lại không có chú ý đến người ngồi trong góc kia!
Lập tức trong đầu Tiêu Minh Thành hiện ra ba chữ --- Thuật thu liễm khí tức!
Vốn dĩ ông ấy định phỏng vấn mấy người tu hành ưu tú đã vượt qua mấy vòng loại trước, để điều chỉnh chút tâm trạng.
Nhưng sau khi nhận ra chuyện này, ông ấy lập tức thay đổi chủ ý, trực tiếp rút thông tin của Tiểu Dữ ra.
Chẳng qua bản thông tin cá nhân này cũng không có gì đẹp mắt cả.
Sau khi chờ một lát, nhân viên làm việc dẫn Tiểu Dữ đi tới bên ngoài phòng họp.
---
"Cảm ơn." Lạc Tinh Dữ lễ phép nói cảm ơn với nhân viên làm việc dẫn đường, sau đó đi vào phòng.
Cửa phía sau lại khép lại.
Trong phòng họp rộng rãi sáng ngời, có mấy người chấm thi ngồi ở sau bàn, tư thái tùy ý, đang đánh giá cậu.
Hai bên chào hỏi đơn giản nhau.
"Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cậu." Tiêu Minh Thành đi thẳng vào vấn đề."
“Mời ngài nói." Lạc Tinh Dữ gật đầu.
"Từ khi nào cậu bắt đầu tu hành?"
"Năm tuổi ạ."
Đáp án này, Tiêu Minh Thành đã dự đoán từ trước.
Bởi vì theo miêu tả của Giang Duyệt, Tiêu Minh Thành cảm thấy, ít nhất Tiểu Dữ này là người tu hành cấp bốn, mà linh khí trong trời đất chỉ mới phục hồi lại năm năm trước, cho dù thiên phú của cậu có tốt đi nữa, cũng rất khó tu hành đến mức này, chỉ có thể giống với Giang Duyệt, từ nhỏ đã bắt đầu tu hành.
"Nhập môn thì sao?"
"Năm tuổi ạ."
"Tôi nói là chính thức nhập môn, cũng chính là thời gian cảm ứng được sự tồn tại của linh khí."
"Năm tuổi ạ."
Tiêu Duệ Thành, những người khác: ??
Bọn họ nghi ngờ đứa bé trước mặt này có phải nghe không hiểu vấn đề hay không, lại xác nhận lại.
Kết quả vẫn giống như cũ.
Nhất thời Giang Duyệt cảm thấy cả người tê dại.
Từ nhỏ sư phụ đã khen ngộ tính và thiên phú của cô ấy tốt, trời sinh là để tu hành, nhưng sáu tuổi cô ấy mới bắt đầu tiếp xúc với kiến thức tu hành, lúc tám tuổi mới chính thức nhâp môn.
Năm nay cô ấy hai mươi mốt tuổi, mượn cơ duyên linh khí trời đất khôi phục vào năm năm trước, rốt cuộc tu hành đến tầng thứ ba, đã là người xuất sắc trong trẻ tuổi đồng lứa.
Nhưng nếu đặt chung một chỗ với Tiểu Dữ, hoàn toàn là không đủ nhìn!
Giang Duyệt không nghĩ đến, đây chỉ là bắt đầu, chuyện kinh người còn có phía sau.
"... Lần đầu tiên tham gia sự kiện linh dị là năm tuổi, lần đầu tiên thúc giục búa chú là năm tuổi, lần đầu tiên thành công vẽ bùa bình an là năm tuổi..."
Nói đơn giản, đứa bé tên là Tiểu Dữ trước mặt này, vào lúc còn năm tuổi, đã ung dung trải qua độ cao mà phần lớn người tu hành dùng cả đời cũng không đạt đến được.
Giang Duyệt và ba vị chấm thi khác đều có chút hoảng hốt, hiển nhiên đang nghi ngờ tính chân thật của chuyện này.
Tôi là ai? Tôi đang ở đây? Những cái này thật sự là người có thể làm sao?
Tiêu Minh Thành thì nhíu mày lại, trái lại không phải ông ấy nghi ngờ lời của Tiểu Dữ, mà là lý lịch này thật sự làm cho người ta khó tin, làm cho ông ấy bỗng nhiên nhớ được một truyền thuyết lưu truyền trong giới tu hành mấy năm nay.
Ông ấy nhìn Tiểu Dữ, hiểm khi giọng nói có chút do dự, hỏi, "Tôi nghe nói, địa giới Xuân Sơn, có một vị Hành Tẩu Nhân Gian nhỏ tuổi..."
Ông ấy vừa nói xong, đã thấy Tiểu Dữ chậm rãi gật đầu, "Là cháu."
Tiêu Minh Thành: “...?!!!"
Mình còn ở chỗ này phỏng vấn cái búa!!
Vị trí người phụ trách chi nhánh Xuân Sơn này cũng có thể trực tiếp đưa cho người trước mắt rồi!