Lúc Lạc Văn Thư mượn lực lượng thiên đạo trở về thế giới của mình, cách thời gian cô tiếp nhận ấn tín chưởng môn không đến một tháng.
Hiển nhiên tốc độ chảy thời gian của hai thế giới này khác nhau.
Bốn ngày ở dị thế, gần tương đương với một ngày thế giới của cô.
Mặc dù người trong sư môn không biết cô xảy ra chuyện gì, nhưng trước tiên đã đưa thân thể của cô vào trong huyệt động ở chân núi Ngọc Dao.
Nơi đó có một hàn đàm, trung tâm có một miếng hàn ngọc rất lớn, hơn nữa linh khí trong động về cùng đậm đà là nơi tu hành tốt nhất.
Cũng có thể bảo vệ được thân xác.
Bên ngoài sơn động bố trí cấm chế dày đặc, để phòng ngừa có người tự tiện đi vào.
Trừ chỗ này ra, mỗi người còn có người trú đóng bên trong động.
Ngày đó Lạc Văn Thư tỉnh lại, người ở bên cạnh trông nom cô là sư tỷ.
Trước tiên sư tỷ nhận ra cô tỉnh lại, lập tức quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy cô mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, qua một lát, sư tỷ thu hồi tầm mắt, hờ hững nói một câu, "Tỉnh rồi à."
Sau đó lại gửi tin cho những người khác.
Thật ra giọng nói của nàng hơi run rẩy, có thể thấy trong lòng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Cũng trôi qua không được bao lâu, đám người sư huynh sư phụ nhận được tin tức, lập tức chạy đến sơn động.
Đầu tiên Lạc Văn Thư hỏi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, rồi sau đó đơn giản kẻ lại chuyện của mình.
Đám người còn đang cảm khái chuyện ở dị thế, sư tỷ lại phát hiện mấu chốt trong đó, nàng nhìn Lạc Văn Thư, dò hỏi, "Muội còn muốn trở về?"
Lạc Văn Thư gật đầu.
Một là bởi vì giao dịch với thiên đạo, hai là, cô không yên tâm về Lạc Tinh Dữ.
Cậu bé còn nhỏ như thế, sau khi mẹ ruột qua đời, người mẹ giả là cô lại bỏ rơi cậu bé, đối với cậu bé mà nói, thật sự quá mức tàn nhẫn.
Sư tỷ nghe vậy, cười như không cười nhìn cô, "Trái lại không nhìn ra, muội có sở thích làm mẹ của người ta."
"Tinh Tinh không giống với đứa trẻ khác, thằng bé rất thông minh lại khôn khéo, thiên phú và ngộ tính cũng rất tốt, muội chỉ dạy thằng bé giống như đồ đệ vậy."
Giống như năm đó sư tỷ chăm sóc cô.
"Lời của muội thật không đang tin, trong thời đại linh khí khô kiệt, có thể xuất hiện mầm non tốt gì chứ?" Sư tỷ nói.
Đây cũng không phải là kỳ thị, chỉ là đang nói một sự thật mà thôi.
"Chờ lần sau lúc muội trở về, sẽ mang theo Tinh Tinh giới thiệu cho mọi người quen biết một chút.”
Chờ lần này, cũng gần hai năm.
Linh hồn trở về vị trí cũ, ý thức cũng trở về.
Thân thể của Lạc Văn Thư vẫn giống như lần trước, đặt ở trung tâm hàn đàm trong sơn động ở dưới chân núi Ngọc Dao.
Khác hơn lần trước là, lúc trước cô rời đi có chuẩn bị, bày cầm chế xung quanh trước thời hạn, không cần để cho người đặc biệt trông chừng.
Cô nhẹ nhàng lướt qua mặt nước, đi ra bên ngoài sơn động, vừa bấm ngón tay tính toán vị trí của Lạc Tinh Dữ.
Đúng vậy, lần này trở về, cô có dẫn Lạc Tinh Dữ theo.
Tất nhiên dẫn đến chỉ là linh hồn, dù sao coi như là chính cô, trước mắt cũng không làm được chuyện lấy thân phận thật đi đến dị thế xa xôi.
Bởi vì Lạc Tinh Dữ và cô không giống nhau, ở thế giới này cậu không có thân thể, cho nên khi đến không có vị trí chính xác, sẽ lệch một chút so với vị trí cần đến.
Bây giờ Lạc Văn Thư phải đi tìm cậu.
Bên kia, Lạc Tinh Dữ tò mò đánh giá xung quanh.
Cậu lấy tư thái linh hồn, đang ở trong rừng núi.
Cây cối xung quanh sinh trưởng vô cùng tươi tốt, vô số cây mây dây leo rủ xuống tán lá cây của cây đại thụ che khuất bầu trời.
May mà chỗ này là vùng bên ngoài rừng núi, cậu đi một đoạn đường ngắn, đã thấy được một mảnh đồng ruộng bát ngát, chỗ cuối tầm mắt, một thành trí cổ đại rất lớn đừng sừng sững.
Hình ảnh này làm cho cậu cảm thấy có chút quen thuộc, hình như đã nhìn thấy rồi.
Lạc Tinh Dữ ngồi trên một nhánh cây lớn suy nghĩ, rất nhanh đã tìm được nguồn gốc của cảm giác quen thuộc kia, vào đêm một ngày trước khi Lạc Văn Thư lần đầu tiên trở về nhà, cậu đứng ở một chỗ khác, nhìn thấy thành trì kia.
Hôm nay thời tiết âm trầm, mây đen chống chất, hình như lúc nào cũng có thể mưa.
Lạc Tinh Dữ bay ra núi rừng, du đãng một lát trên đồng ruộng bát ngát, lập tức thấy được một bia đá quen thuộc ---
"Huyền Kinh
Yêu ma quỷ quái không được đi vào"
Cậu nhìn bia đá, trong đầu nghĩ đến trạng thái bây giờ của minh là sinh hồn, không tính là yêu ma quỷ quái, có thể đi vào, vì vậy bay vào bên trong.
Nhưng cũng không đi vào quá xa, dừng lại bên cạnh bia đá, ngồi xuống chỗ tấm bia.
Một lát sau, cậu chợt nghe được tiếng bước chân ở phía sau đến gần, vì vậy đứng dậy kiểm tra.
Là hai người đàn ông mặc ảo vải thô, một mập một ốm, tướng mạo hơi có chút... Ừ, mơ hồ, nhất thời có chút không phân biệt được tuổi tác.
Khí tức trên người bọn họ rất kỳ quái, không phải quỷ lang thang, cũng không phải là dị loại.
Lạc Tinh Dữ cảm thấy, có khả năng chính là yêu ma mà mẹ nói.
Hai tên này dừng lại cách bên ngoài tấm bia đá mấy bước, ánh mắt bắn ra lửa nhìn Lạc Tinh Dữ.
"Nhóc con, sao lại một mình đợi ở chỗ này?"
“Người lớn trong nhà không nói cho ngươi biết, bên ngoài có yêu ma qua lại, sẽ ăn thịt người sao!"
Khẩu âm nơi này rất kỳ quái, nghe vào giống như một phương ngôn nào đó.
Lạc Tinh Dữ nghe không hiểu, nhưng lại có thể biết ý ở bên trong, chuyện này là vì trước khi đi đến đây, Lạc Văn Thư ở trên linh hồn của cậu bé để lại một luồng khí tức đặc biệt.
Hai tên này một người ôn tồn hỏi, một người nghiêm nghị đe dọa, trái lại phối hợp không tệ.
Đáng tiếc Lạc Tinh Dữ không phải là con nít bình thường.
Cậu chỉ chỉ tấm bia đá.
Trong đầu lại nghĩ đến vấn đề lúc trước trong giấc mơ kia.
Yêu ma quỷ quái, biết chữ sao?
Lạc Tinh Dữ cẩn thận quan sát phản ứng của hai người, chỉ thấy trong nháy mắt sắc mặt của bọn nó lộ ra vẻ dữ tợn, hung hăng nhìn cậu một cái.
Hiển nhiên bọn nó biết chữ.
"Năng lực phân biệt không tệ lắm nhóc con!"
"Nếu đã biết thân phận của chúng ta, vậy thì thức thời một chút, nhanh cút ra đây, ta đồng ý để cho ngươi chết thống khoái, nếu không... Hừ!"
Lạc Tinh Dữ có chút tò mò, "Tại sao các ngươi không tự mình đi vào?"
Vừa hỏi cậu vừa chuẩn bị chạy.
Mặc dù Lạc Văn Thư có để lại một đạo phòng vệ trên người cậu, nhưng có câu nói thế này, quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm.