Cậu vừa nói xong, vẻ mặt hai tên càng thêm khó coi, đi về trước lại dời hai bước, rồi sau đó miễn cưỡng dừng lại.
Lạc Tinh Dữ thấy vậy, càng tò mò, trong đầu nghĩ bia đá này có chỗ đặc biệt gì sao, nhưng cậu không cảm nhận được thuật pháp, kết giới gì.
"Tại sao các ngươi lại dừng lại?" Cậu hỏi.
Vốn dĩ mặt mũi của hai tên này đã mơ hồ, lúc này vặn vẹo càng không nhìn rõ được ngũ quan.
"Thằng nhóc con, nhanh cút ra đây cho lão tử!"
"Nếu không ra lão tứ sẽ xé ngươi thành mảnh vụn!"
Vốn dĩ Lạc Tinh Dữ không sợ, lúc này phát hiện sự mờ ám trong đó, thì càng không không xem sự uy hiếp của bọn nó ra gì.
"Các người đi vào đây."
"Ngươi đi ra!"
Hai bên chỉ cách có một cái bia đá, gằng co với nhau.
Một lát sau, có lẽ hai tên kia tức giận quá mức, tự mình làm ồn ào lên.
Lạc Tinh Dữ ở một bên yên tĩnh xem cuộc vui, sau khi nghe một lát, dần dần suy nghĩ ra một ít tình huống.
Thì ra hai người này không chịu vượt qua tấm bia đá, cũng không phải tấm bia đá có chỗ đặc biệt mà là sợ người lập bia.
Hơn nữa không chỉ có bọn họ, rất nhiều yêu ma quỷ quái đều sợ, không dám vượt qua tấm bia đía này.
Lạc Tinh Dữ cảm khái trong lòng, cũng không biết người này lợi hại bao nhiêu, mới có thể làm được như vậy.
"Sợ cái quỷ, bên ngoài đều đang đồn đại ma vương kia xảy ra chuyện trong lúc tu luyện, đã tẩu hỏa nhập ma, cũng gần hai năm không xuất hiện rồi!"
Rất nhanh, hai người này ồn ào ra kết quả, ý kiến đạt được thống nhất.
Trong đó tên mập kia vừa nói vừa hung thần ác sát đi đến chỗ Lạc Tinh Dữ.
Nhưng lúc thân thể của gã vừa vượt qua ranh giới bia đá, hình như đụng phải một bức tường trong suốt, bởi vì gã gần như là xông đến, gương mặt dàn thật mạnh vào bức tường.
Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
"Không biết chữ sao?"
Đi đối với giọng nói này, chỉ thế không khí bên cạnh bia đá vặn vèo, một bóng người nhanh chóng xuất hiện.
"Mẹ ơi!" Lạc Tinh Dữ thấy rõ ràng người xuất hiện, nhất thời yên tâm, vừa gọi vừa nhẹ nhàng đi qua.
Hôm nay cậu đã mười hai tuổi, tốt nghiệp tiểu học, lập tức trở thành học sinh cấp 2, thừa dịp nghỉ hè này, tới chỗ này làm một chuyến du lịch đặc biệt.
Trong mấy năm nay, cậu cao lên rất nhanh, đã cao gần bằng với thân thể của Lạc Văn Thư ở thế giới bên kia, là một cậu bé lớn, không thể bổ nhào vào lòng mẹ giống như khí còn bé, nhưng có thể kéo tay mẹ.
"Đợi lâu rồi." Lạc Văn Thư vươn tay sờ đầu cậu một cái.
"Con mới vừa đến chỗ này." Lạc Tinh Dữ lắc đầu, rồi sau đó xoay người nhìn về phía hai người ở bên ngoài tấm bia đá, "Hai người nỳ đột nhiên xuất hiện, muốn lừa con đi ra ngoài, con không đi ra, bọn họ lập tức mắng con."
Cậu là người bạn nhỏ có mẹ, tất nhiên phải tố cáo với mẹ rồi.
Cậu nói xong, mới chú ý thấy vẻ mặt của hai tên này không đúng, nhìn thì đang rất sợ hãi, thân thể run cầm cập, giống như một giây sau tận thế sẽ hạ xuống vậy.
Lạc Văn Thư lạnh nhạt liếc nhìn hai tên kia, "Có lẽ mẹ quá lâu không đi ra ngoài, có nhiều người đã quên quy củ của Huyền Kinh."
Cô vừa nói xong, chỉ thấy hai tên này trợn mắt một cái, cuối cùng sợ đến mức hôn mê bất tĩnh.
Lạc Văn Thư cũng không thèm để ý, từ trong tay áo lấy ra một người giấy nhỏ, ngưng tụ linh lực giữa ngón tay, trên không trung vẽ một đao ký tự đặc biệt, rơi trên người giấy.
Cô dán người giấy lên mi tâm của Lạc Tinh Dữ, linh hồn của cậu lập tức bám trên người giấy, tiếp đó chỉ thấy một đạo ánh sáng vàng loé lên, người giấy nhỏ lập tức biến thành bộ dạng của cậu.
"Khoảng thời gian này, con cứ ở trong này đã," Lạc Văn Thư nói.
Rồi sau đó bắt một tên hôn mê trong đó, dùng bí thuật thăm dò một phen.
"Núi Hổ Lang." Cô hơi nheo mắt lại, nhìn về phía xa, chỉ một lát sau thì thu hồi tầm mắt, nói với Lạc Tinh Dữ, "Đi, mẹ dẫn con đi dạo một vòng."
---
Chạng vạng tối ngày hôm nay, ngoài núi Hổ Lang có hai người đến.
Tiểu yêu phụ trách tuần tra xung quanh thấy được, cho là người lạc đường, trong lòng suy nghĩ lại có bữa ăn khuya, không nhịn được nhào đến.
Nhưng mới chạy được một nửa, sau khi thấy rõ khuôn mặt của một người trong đó, tiểu yêu giống như bị trúng thuật định thần, trong nháy mắt dừng lại, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
"Đại... Đại... Đại ma vương... Đại ma vương đến!"
Một tiếng hét thảm vang khắp núi rừng.
Vua của ngọn núi này chính là một yêu quái gấu đen, sau khi nhận được tin tức sợ đến mức ngã ngồi trên đất, thân thể cao lén hình như còn run rẩy hai cái.
Ngay sau đó nó lập tức muốn chạy trốn.
Đáng tiếc đã muộn.
Hai bóng người từ bên ngoài sơn động đi tới, không nhanh không chậm, nhưng mỗi bước chân, giống như giẫm vào trái tim đã trở nên yếu ớt của yêu quái gấu đen.
Ánh sáng của ngọn đuốc, chiếu rõ khuôn mặt của người đến.
Chưởng môn của Huyền môn - Lạc Văn Thư, rõ ràng là loài người lại bị yêu ma gọi là Đại ma vương.
Ở xung quanh Huyền Kinh này, thậm chí trên khắp đại lục, cô gần như là ác mộng trong lòng của vô số yêu quái.
"Đại nhân tha mạng!" Yêu quái gấu đen quỳ xuống đất cầu xin tha thư.
Nó mới vừa dập đầu, đã nghe được hai tiếng rên, có vật gì đó nặng nề nện xuống đất.
Nó sợ hết hồn, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, là hai yêu quái hôn mê, là ở trong núi của nó.
"Tự tiện xông vào Huyền Kinh." Lạc Văn Thư nói.
Tia hy vọng cuối cùng còn sót lại trongg lòng yêu quái gấu đen hoàn toàn tan vỡ.
Sự tồn tại của bia đá Huyền Kinh, chính là một loại cảnh cáo cho tất cả yêu ma quỷ quái, quản tốt mình cùng với trông giữ người xung quanh, bởi vì một khi tự tiện xông vào bị bắt, toàn bộ yêu ma quỷ quái trên núi đó, trừ tên chưa từng dính đến mạng người, đều không thoát khỏi cái chết.
Mặc kệ là cách bao xa.
Chưa từng có ngoại lệ.
Lúc đám người sư môn theo ký hiệu Lạc Văn Thư để lại chạy đến, xa xa thấy trên núi Hổ Lang bao phủ một tầng lôi vân, từng đạo sấm sét bổ vào trong núi.
Tiếng thống khổ kêu vang khắp sơn dã.
Đến dưới chân núi, chỉ thấy dưới một cây đại thụ, mấy con tiểu quái co lại thành một đoạn, run lẩy bẩy.
Mà một người đang ngồi dưới gốc cây, vẻ mặt ung dung, chính là Lạc Văn Thư.
"Sư phụ, sư huynh, sư tỷ." Lạc Văn Thư đứng dậy, chào hỏi từng người, rồi sau đó nghiêng đầu gọi một tiếng ở bên cạnh, "Tinh Tinh."
Mọi người nhìn theo tầm mắt của cô.
Cách đó không xa trên mảnh đất trống, một bóng người thon dài đứng trong trận pháp, quanh thân sấm sét lượn lờ, còn có một vòng lôi phù, phối hợp với động tác làm pháp quyết, câu thông lôi vân trên bầu trời, hạ xuống từng đạo sấm sét.
Sau khi nghe được tiếng của Lạc Văn Thư, cậu tạm thời dừng lại công việc trong tay, xoay người đi đến bên này, vừa hỏi, "Mẹ ơi, sao vậy?"
Rồi dừng lại bên cạnh Lạc Văn Thư, lại hỏi, "Mẹ ơi, mấy vị này là?"
"Tinh Tinh, nào, chào hỏi đi, đây là sư tổ, đây là đại sư thúc, nhị sư thúc...." Lạc Văn Thư giới thiệu từng người.
Lạc Tinh Dữ cũng ngoan ngoãn gọi theo.
"Sư phụ, thiên phú của con trai con thế nào?" Người cô hỏi là sư phụ, nhưng tầm mắt lại nhìn về phía sư tỷ, hiển nhiên còn nhớ chuyện lúc trước.
Mới vừa rồi tất cả mọi người trong sư môn đều nhìn thấy biểu hiện của người bạn nhỏ này, vận dụng lôi pháp cao cấp, hơn nữa thu phóng tự nhiên, còn có người giấy hạn chế phát huy của cậu bé... Thiên phú và ngộ tính như vây, trừ Lạc Văn Thư ra, hôm nay ở Huyền môn, không có người nào có thể so sánh được.
Thật đúng là để cho cô nhặt được bảo bối ở dị giới rồi.
"Tạm được đi." Sư phụ sờ râu, bộ dạng vân đạm phong khinh, "Mang về sư môn dạy dỗ cẩn thận, tương lai có thể làm được một phen thành tự."
Đại sư huynh gật đầu, "Nể mặt muội, ta có thể phá lệ lại thu đệ tử."
Nhị sư huynh, "Muội đừng nghe huynh ấy, hai năm nay ta đào được không ít thứ tốt, cứ để cho đứa bé này bái nhập vào môn hạ của ta, đồ đều cho thằng bé."
Trong mắt sư tỷ lộ ra ý cười, "Xử lý chuyện ở chỗ này, đi về kinh với ta một chuyến."
Lạc Tinh Dữ đứng ở một bên quan sát, chỉ cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Những người này đều là người thân của mẹ, lúc mẹ ở bên cạnh bọn họ, có một loại tự tại không có từ nào có thể miêu tả được, đây là chuyện ở thế giới bên kia không có.
Nhưng vì chăm sóc cậu bé, mẹ rời khỏi những người thân này lâu như vậy.
"Mẹ ơi..." Cậu gọi một tiếng, giọng nói có chút buồn rầu không khống chế được.
Lạc Văn Thư cười nói với cậu bé, "Chuyện chỗ này còn chưa kết thúc đâu, nhanh đi, vừa vặn để cho đám người sư tổ nhìn thử, bản lĩnh của Tiểu Tinh Tinh nhà chúng ta, chờ kết thúc rồi, mẹ dẫn còn đi kinh đô chơi một chút, đi xem hoàng cung có dáng vẻ gì."
Lạc Tinh Dữ nghe vậy, gật đầu đồng ý, "Vâng!"
Tiếp đó lại lễ phép chào trưởng bối, lúc này mới xoay người trở về trong trận pháp.
Lạc Văn Thư và mọi người trong sư môn quan sát Lạc Tinh Dữ, thỉnh thoảng trao đổi mấy câu.
Dưới tàng cây, đám tiểu yêu quái càng run rẩy, hận không thể chui xuống đất.