Lúc trở về U Minh, quỷ sứ phụ trách tiếp nhận quỷ hồn, giọng điệu hơi bất ngờ nói với tiền bối, "Đây cũng không phải là tàn hồn của tiểu yêu bình thường, lại để cho người gặp được, vậy may không tệ."
Lại thuận miệng hỏi một chút, "Đây là nhặt được chỗ nào?"
Tiền bối cười trả lời, "Ta cũng là được người ta nhờ vả, trước khi đi cũng không biết, bên trong núi Hổ Lang kia lại có tàn hồn của yêu mà."
Ông ấy vừa nói xong, đã thấn quỷ sứ kia cứng đờ cả người, trong nháy mắt vẻ mặt thay đổi, giọng nói cũng hơi lớn: "Ngươi nói chỗ nào?"
Tiền bối không rõ, "Núi Hổ Lang, sao vậy?"
"Ngươi là muốn hại chết ta mà!" Qủy sứ này phản ứng quá mạnh, gần như chỉ vào lỗ mũi của tiền bối, giọng nói vừa giận vừa sợ, "Biết núi Hổ Lang là nơi nào không, ngươi lại dám đi câu hồn! Thật là không muốn sống nữa!"
Tiền bối nhíu mày, tất nhiên biết tình huống của núi Hổ Lang, đó là đất yêu ma chiếm cứ, trong đó có một con yêu quái gấu đen chiếm núi làm vua, tu vi vô cùng mạnh, những tiểu quỷ câu hồn như bọn họ, cũng không dám đi trêu chọc.
Nhưng lần này ông ấy chỉ là đi câu tàn hồn, cũng không làm chuyện gì khác.
Chẳng qua nhắc đến, trái lại có chút kỳ quái, trước đí ông ấy dẫn Hứa Phỉ đi đến, trong núi Hổ Lang đó, ngay cả một con yêu ma, ngay cả yêu quái gấu đen kia, cũng không thấy bóng dáng.
Mà bộ dạng núi kia, giống như bị người ta đến diệt tận ổ.
Cũng không biết người tu hành nào trong nhân thế ra tay.
Chỉ nghe quỷ sứ cả giận nói, "Chạng vạng tối hôm nay, Đại ma vương của núi Ngọc Dao biến mất gần hai năm dẫn theo một thiếu niên xuất hiện ở núi Lang Hổ, mây đen bao phủ bầu trời, từng đạo sấm sét đánh xuống, trừ tiểu yêu không dính mạng người, yêu ma quỷ quái cả ngọn núi đó, đều bị giết sạch!"
"Chuyện này đã truyền khắp nơi, chỉ có ngươi là không biết!"
Tiền bối nghe vậy, nhất thời vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi, đáy mắt là sự khủng hoảng không có cách nào áp chế được, nhìn quỷ sứ, giọng nói tràn đầy hoang mang, "Vậy phải làm sao đây?"
Quỷ sứ hung hăng trừng ông ấy một cái, "Ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được? Ngươi cứ cầu nguyện vị ở núi Ngọc Dao đó không để chuyện này trong lòng, nếu không... Hừ!"
Tiền bối mang theo vẻ mặt hoảng sợ trở về.
Tạ Phỉ đuổi theo, nhỏ giọng dò hỏi, "Tiền bối, Đại ma vương mới vừa rồi các ngươi nói là người thế nào? Sao quỷ sai U Minh chúng ta làm chuyện theo bổn phận, lại còn cần kiêng kỵ người này?”
Tiền bối nghe vậy, hơi kinh ngạc nhìn về phía Tạ Phỉ, "Ta thấy ngươi có chút tu vi, khi còn sống chắc là người tu hành, sao lại không biết?"
Sau đó ông ấy nói đơn giản cho Tạ Phỉ nghe.
Câu quỷ hồn, đúng là bổn phận của tiểu quỷ U Minh, nhưng cũng chia tình huống.
Tàn hồn yên ma là một loại tài liệu tu hành rất tốt, công dụng rất nhiều. Yêu ma có tu vi càng cao, hồn phách càng hiếm thấy.
Cũng vì vậy, tàn hồn yêu ma không hề thuộc quản lý của U Minh, mà là người đánh chết yêu ma.
"Nếu là của người bình thường, đã thu rồi thì thôi, nhưng vị ở núi Ngọc Dao kia lại không giống..."
Núi Ngọc Dao là chủ phong của Huyền Môn, cũng là trung tâm của Huyền Kinh.
Chưởng môn thế hệ này của Huyền môn là Lạc Văn Thư, chính là thiên tài ngàn năm khó gặp, tuổi còn trẻ, đã có tu vi sâu không lường được.
"Đừng nói những tiểu quỷ câu hồn như chúng ta, chính là quỷ Vô Thường cấp trên, cũng không muốn đi trêu chọc nàng!"
"Yêu ma quỷ quái khắp nơi này, ngày thường rất hung tàn, trong mắt không coi ai ra gì, nhưng một khi nhìn thấy Đại ma vương của núi Ngọc Dao kia, tất cả đều cụp đuôi chạy trốn!"
Tiền bối nói đến chỗ này, nhất thời lại hoảng sợ, cầu nguyện vị Đại ma vương kia không so đo chuyện ngày hôm nay.
Tạ Phỉ chỉ nghe được lời mở đầu, câu nói tiếp theo, giống như nước chảy qua tai.
Chính xác mà nói, anh chỉ ghe được ba chữ --- Lạc Văn Thư.
Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng Tạ Phỉ dám khẳng định, đại ma vương Lạc Văn Thư của núi Ngọc Dao trong miệng tiền bối, nhất định là cái người mà anh quen biết.
Vừa nghĩ như thế, lại cảm thấy rất kỳ diệu.
Anh ngoài ý muốn đi đến thế giới này, mặc dù trong lòng đã có suy đoán đây là thế giới vô có của Lạc Văn Thư, nhưng từ trong miệng của người khác nghe được cái tên này, có một cảm giác không giống.
Hơn nữa Lạc Văn Thư ở nơi này, hình như khác với Lạc Văn Thư mà anh nhận biết.
Tạ Phỉ cho rằng, mình cần phải tốn một ít thời gian, phí một ít công sức, mới có thể gặp được Lạc Văn Thư.
Dù sao ở thế giới này, thân phận của cô tôn quý.
Kết quả không ngờ xế chiều hôm đó, anh gặp được Lạc Văn Thư.
Cầu nguyện của tiền bối không có tác dụng gì, Đại ma vương của núi Ngọc Dao không chỉ không quên chuyện ở núi Lang Hổ, hơn nữa còn dẫn người đến cửa hưng sự vấn tội.
Đám tiểu quỷ U Minh, từng tên giống như gian tế đầu hàng địch quốc, một đường dẫn Lạc Văn Thư đến chỗ ở của tiền bối và Tạ Phỉ.
"Lạc huyền sư, tên kia ở bên trong!" Giọng nói nịnh nọt của tiểu quỷ vang lên ngoài cửa.
Tiền bối nghe vậy, cứng đờ tại chỗ, không biết phải làm sao.
Vì vậy Tạ Phỉ đi mở cửa.
Chỉ thấy một cô gái tuổi xuân, mặc bộ độ màu đỏ, đứng ở nơi đó.
Cô rực rỡ như thế, làm cho tất cả mọi thứ xung quanh đều ảm đạm thất sắc.
Đó là Lạc Văn Thư, gương mặt đó ở bên trong ảo cảnh của dị loại anh đã từng gặp một lần, có lẽ trí nhớ quá tốt, giờ phút này gặp lại cũng có cảm giác quen thuộc.
Bên cạnh cô còn có một người, Tạ Phỉ cũng nhận ra, đó là Lạc Tinh Dữ.
Cô lại có thể dẫn linh hồn của Lạc Tinh Dữ đến thế giới này!
"Tạ đại nhân, sao anh lại ở chỗ này?"
"Mẹ, bộ dạng của người này giống Tạ đại nhân!"
Ở ngoài cửa, hai mẹ con gần như đồng thời mở miệng.
Tạ Phỉ nghe vậy, thu hồi suy nghĩ, gật đầu với bọn họ, trả lời: "Ta bất ngờ đi đến thế giới này."
Anh nhìn Lạc Văn Thư, "Trước đây chưa từng nghĩ đến, ở thế giới này Lạc huyền sư lại... uy phong lẫm liệt như thế!"
Trong cửa, tiền bối thầy tình huống này, phản ứng đầu tiên chính là--- A, bọn họ quen biết nhau? Vậy có phải mình không cần chết không?!
"Tốt quá!"