Cuối năm ngoái, Đảo Nhỏ Tinh Tinh luôn ổn định cập nhật nhật ký bỗng nhiên dừng đổi mới.
Nhật ký cuối cùng là ---
Đảo Nhỏ Tinh Tinh: Mẹ đi xa rồi, để lại rất nhiều ghi chép, để cho anh và mình cùng nhau học tập. Mình nhớ mẹ, thật sự thật sự rất nhớ mẹ [khóc] chờ mình xem xong ghi chép, chắc mẹ sẽ trở về đi! Nhất định sẽ! Mình phải cố gắng tu hành! #nhật ký của Tinh Tinh#
Hiện tại cái tài khoản này đã có mấy triệu người theo dõi, hơn nữa độ hoạt động của fan rất cao.
Một hai ngày không cập nhật mới, mặc dù mọi người có chút không quen, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chi cho là người bạn nhỏ có chuyện gì nên quên mất.
Nhưng sau đó hơn một tháng, Đảo Nhỏ Tinh Tinh giống như biến mất, tài khoản không có bất kỳ bài đăng nào.
Những fan theo dõi ý thức được hình như chuyện có chút không đúng, lo lắng có phải trong cuộc sống thực tế người bạn nhỏ xảy ra chuyện gì, rối rít nhắn hỏi ở nhật ký cuối cùng.
--- Bảo bối Tinh Tinh, em nhanh trở về đi, không viết nhật ký cũng không sao, dù là phát quảng cáo cũng được, để cho chị biết em không sao là được hu hu!
--- Nhật ký cuối cùng nói mẹ đi xa, chắc có liên quan đến chuyện này đi?
--- Chỉ có tôi cảm thấy mẹ của Tiểu Tinh Tinh thật có chút quá đáng sao? Cả ngày lẫn đêm không biết đang bận cái gì, rõ ràng tâm lý của tiểu Tinh Tinh xảy ra vấn đề, người này mặc kệ không hỏi, còn độ nhiên đi xa! Mặc dù tiểu Tinh Tinh không nói đi bao lâu, nhưng đoán chừng thời gian không ngắn, bỏ một đứa bé nhỏ như vậy ở nhà, rốt cuộc người mẹ này nghĩ cái cái vậy?
Tiếng lên án ngày càng nhiều, các loại suy đoán cũng vô số kể, nhưng từ đầu đến cuối không có bất kỳ câu trả lời.
Bởi vì Lạc Tinh Dữ cũng không mở Douyin nữa.
Thậm chí cậu bé cũng rất ít xem điện thoại.
Lúc Lạc Văn Thư rời đi là cuối năm, nhà trẻ còn chưa được nghỉ, Lạc Tinh Dữ vẫn giống như lúc trước, mỗi ngày dậy thật sớm, sau khi rửa mặt, chờ Kim Hữu Tiền đến đưa mình đi nhà trẻ, buổi chiều lại đến đón trở về.
Sau khi về đến nhà Lạc Tinh Dữ sẽ dựa theo sắp xếp cùng với các loai ghi chép để lại trước khi Lạc Văn Thư rời đi, dẫn Kim Hữu Tiền cùng nhau tu hành.
Đừng thấy cậu bé còn nhỏ, nhưng khi làm chuyện nào đó thì rất nghiêm túc.
Được nhờ vả chăm óc Lạc Văn Thư, trừ Kim Hữu Tiền ra, còn có Tạ Phỉ và Phạm Nguyên Châu.
Hai người này đều thiếu nợ ân tình của Lạc Văn Thư, đặc biệt là Phạm Nguyên Châu, thiếu ân cứu mạng.
Hơn nữa gần đây không có chuyện gì, gần như mỗi ngày lúc Kim Hữu Tiền và Lạc Tinh Dữ tu luyện, Phạm Nguyên Châu cũng ở một bên nhìn, thỉnh thoảng chỉ điểm một chút.
Gần như đã ở lại nhà Lạc Văn Thư.
Trái lại là Tạ Phỉ, chấp chưởng khu vực Xuân Sơn, bỏ qua chuyện liên quan đến dị loại không nói đến, vẫn có rất nhiều chuyện lớn nhỏ cần anh xử lý.
Dưới tình huống này, anh lại có thể mỗi ngày dành chút thời gian đi nhà họ Lạc, thật sự làm cho người ta có chút bất ngờ.
Mà trừ bọn họ ra, Tạ Gia Thạch cách ngàn dặm cũng thỉnh thoảng đến chỗ này.
Ba vị Vô Thường của U Minh có thói quen khác với Lạc Văn Thư, trừ phi cần thiết, nếu không bọn họ gần như không thu liễm khí tức.
Vì thế, trong lúc nhất thời, trong phạm vi tiểu khu này, đứng nói là quỷ hồn, ngay cả con mèo con chó nhân gian, cũng theo bản năng yên tĩnh rất nhiều.
Đại khái cảm thấy nhìn con nít tu hành rất nhàm chán, hoặc có lẽ vì nguyên nhân nào khác, sau khi ở nhà họ Lạc trong thời gian ngắn, buổi tối thứ sáu, khi Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền ăn cơm tối xong, nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị tiếp tục tu luyện, Phạm Nguyên Châu bỗng nhiên đề nghị, "Hai người có muốn đi ra bên ngoài chơi không?"
Một lớn một nhỏ nghe vậy, dồn dập nhìn về phía hắn ta.
Phạm Nguyên Châu mặc một bộ quần áo màu đen, ngồi trên ghế salon trong phòng khách, "Thực hành cho ra nhận biết chính xác, tu hành cũng như vậy. Sắp xếp và ghi chép mà Lạc huyền sư để lại đúng là vô cùng tỉ mỉ, nhưng có một ít thứ, nhìn thì hiểu, nhưng khi vận dụng thực tế, lại có cảm nhận khác nhau."
Một lớn một nhỏ vẫn nhìn hắn ta, có chút nghĩ không ra dụng ý trong lời nói của hắn ra.
"Ta có thể dẫn hai người đi ra ngoài một chút, nếu có thể đụng phải hung quỷ oán linh, vậy thì rất tốt, vừa vặn luyện tay một chút, xử lý không được cũng không sao, tạm thời giải sầu một chút, như thế nào?" Phạm Nguyên Châu hỏi.
Bởi vì trước kia Lạc Văn Thư cũng dạy dỗ như thế, vì vậy đối với đề nghị của Phạm Nguyên Châu, Lạc Tinh Dữ cũng không có ý kiến gì, nhưng Phạm Nguyên Châu này, cậu bé có chút không tín nhiệm lắm.
Dù sao trước mắt vị Phạm đại nhân này có lịch sự đen.
Chẳng qua Lạc Tinh Dữ là một đứa bé ngoan biết lễ phép, cậu bé cũng không nói rõ suy nghĩ trong lòng, chỉ là hơi lắc đầu với Phạm Nguyên Châu, "Cảm ơn ý tốt của Phạm đại nhân..."
Cậu bé còn chưa nói xong, đã bị Phạm Nguyên Châu cắt đứt, "Không chỉ có một mình ta, Tạ Phỉ cũng đi."
Xong rồi lại bổ sung một câu, "Còn có thể gọi Tạ Gia Thạch đến."
Hình như hắn ta cũng biết suy nghĩ của Lạc Tinh Dữ, nhưng cũng ăn ý không quan tâm.
Cái này đã quá thành ý, Lạc Tinh Dữ hoàn toàn không từ chối được, vì vậy gật đầu đổi lời, "Cảm ơn Phạm đại nhân."
Sau đó không bao lâu, Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch đến.
Bọn họ không có mục tiêu rõ rệt, chỉ tùy tiện chọn một nơi, tực tiếp mở quỷ môn đi đến, nếu gặp được ác quỷ thì sẽ đánh.
Mà vận may của Lạc Tinh Dữ không tệ, mười lần có chín lần, có thể đụng phải thứ xấu.
Mặc dù không có mẹ bên cạnh, nhưng có ba quỷ Vô Thường áp trận, trong lòng cậu bé cũng có chỗ dựa.
Cũng bởi vì mẹ không ở bên cạnh, trong lòng cậu bé đã nín nhịn một cổ buồn bực, vốn dĩ lúc trước đã ra tay không chút lưu tình, hôm nay lại càng ác hơn.
Đúng phải hung quỷ oán linh, từng người kết quả đều rất thê thảm.
sau đó cũng không biết thế nào tin tức này truyền đi, trong lúc nhất thời yêu ma quỷ quái toàn bộ Xuân Sơn đều sợ hãi lo lắng, người thì chạy, người thì núp, nhìn khắp nơi, gần như quỷ quái đều gần tuyệt tích.
Vốn dĩ theo kế hoạch, buổi tối ba mươi, Lạc Tinh Dữ cũng sẽ đi cùng với ba Vô Thường U Minh đi ra ngoài, gần tết cũng không cho quỷ hồn được yên ổn.
Chẳng qua gần tối ngày ba mươi, Lạc Văn Thư từ thế giới cũ trở về, tất nhiên kế hoạch bị hủy bỏ.
Thừa dịp thời gian còn chưa ăn cơm Lạc Tinh Dữ mở Douyin đã lâu chưa đụng đến, đăng một nhật ký mới, thuận tiện chúc tết mọi người.
Lúc ấy cậu bé không rảnh xem bình luận.
Cho đến buổi sáng mùng 1 thức dậy, cậu bé mới nhớ một đống thông báo, lúc này mở ra nhìn thấy không ít bình luận, đều là đang chỉ trích Lạc Văn Thư không có trách nhiệm.
Nhất thời Lạc Tinh Dữ tức giận, dùng giọng nói truyền vào bàn phím đánh chữ, tốc độ trả lời bình luận cũng nhanh hơn rất nhiều.
Sau đó suy nghĩ đến có một vài người sẽ không đi xem bình luận, vì vật cậu bé viết một nhật ký thật dài giải thích.
Phần lớn fan đều lý trí, tin tưởng lời của cậu bé.
Nhưng hoàn cảnh trên internet hết sức phức tạp.
Khó tránh khỏi sẽ có một ít người tương đối cực đoan, có người cảm thấy cậu bé đáng thương, cảm thấy bởi vì sống trong hoàn cảnh thiếu tình yêu thương, mới có thể hèn mọn cầu xin một chút yêu thương từ mẹ như vậy.
Còn có người, thương tiếc cho Lạc Tinh Dữ một cách quá đáng, từ fan biến thành anti, dùng nhiều loại ngôn ngữ làm loạn trong khu bình luận.
Thường xuyên như vậy, một tài khoản nhật ký đang rất tốt, trở nên chướng khí mù mịt.
Cho đến khi có một bài đăng không giống với nhật ký bình thường.
Chính xác mà nói, đây là một đoạn video, mà không phải là nhật ký như lúc trước.
Video quay một góc sân.
Xuân trở về, cỏ cây lại xanh, từng đóa hoa đào nở đầy trên cành cây.
Một người phụ nữ mặc hán phục, trên đầu cài trâm ngọc, ngồi dưới mái hiên, chỉ lộ nửa khuôn mặt, sau đó một giọng nói nhàn nhạt truyền đến: "Tinh Tinh, tiền nhận được chưa?"
Cô vừa nói xong, đã nghe được một giọng nữ thông báo vang lên: Alipay thu tiền 66666 tệ!
Lời nhắn đi kèm với video: Hôm nay nhận được một ủy thác, mẹ đi cùng với mình. #nhật ký đi làm của Tinh Tinh#
Tag cuối đã thay đổi, mà khu bình luận của bài này, phong cách cũng đã thay đổi.
--- Giọng nói này, khí chất này, tuyệt!
--- Tôi là tục nhân, trong mắt tôi chỉ có tiền! Bảo bối Tinh Tinh nhanh dạy chị cách kiếm tiền đi!
--- Tôi không giống, tôi trực tiếp đi một bước đến đúng chỗ... Em trai, nhanh hỏi mẹ em, trong nhà còn thiếu con trai không?