"Má...Má ơi!"
Kim Hữu Tiền đang qua kính chắn gió nhìn con đường lớn xe chạy ngày càng gần ở phía trước, thình lình một cái mặt quỷ rủ xuống, cậu ta bị dọa sợ đến mức kêu thành tiếng.
Lúc nãy sau khi lái xe đi xong, không thấy bóng người của Dư Chân nữa, cậu ta còn hơi thở ra một hơi, nào ngờ, không nhìn thấy mới càng đáng sợ hơn.
Chỉ cần nghĩ đến dọc theo đường đi, Dư Chân vẫn luôn đi theo, nằm ở trên đỉnh đầu của cậu ta, giữa bọn họ chỉ cách có một nóc xe mỏng manh...
Lông trên người Kim Hữu Tiền dựng hết cả lên, cộng thêm cả mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chứng minh cậu ta đang sợ hãi bao nhiêu.
Tài xế anh Văn càng kinh sợ hơn.
Anh ta ngồi ở phía trước, mặt quỷ rủ xuống gần như đang ở trước mắt, nếu không phải cách một tấm kính chắn gió, đoán chừng đã trực tiếp đối mặt với anh ta rồi.
Anh Văn sắp bị dọa sợ mắc bệnh tim, thiếu chút nữa nín thở.
Hơn nữa mái tóc đen bay tán loạn trên kính chắn gió, giống như một tấm lưới xốc xếch, gần như chặn hết tầm mắt.
Anh Văn theo bản năng thắng xe một cái.
Một giây tiếp theo, chỉ nghe một tiếng "Ầm" vang lên, hình như xe đụng phải thứ gì đó.
Chỉ ngắn ngủi mấy giây, sau khi thắng xe gấp, Kim Hữu Tiền theo quán tính, nhồm người về phía trước, sau đó bị dây an toàn kéo trở lại.
May mà có đeo dây an toàn...
Lúc này trong đầu cậu ta xuất hiện một suy nghĩ không hợp hoàn cảnh như vậy, lại bị cảm giác nóng bỏng lá bùa truyền đến kéo về thực tế.
Dư Chân ở bên ngoài!
Ý thức được điểm này, trong nháy mắt sắc mặt Kim Hữu Tiền càng trắng bệch hơn.
"Anh Văn... Anh... Anh không sao chứ?" Cậu ta không quên anh Văn ngồi ở ghế lái, run rẩy hỏi một câu.
"Tôi khá tốt... A!" Thật ra anh Văn không tốt lắm, trán đập vào vô lăng, máu theo vết thương chảy xuống, hơi cản trở tầm mắt.
Trừ chỗ này ra, trên người còn có mấy chỗ bị trầy da nặng nhẹ khác nhau.
Kính chắn gió bể thành tấm mạng nhện, không nhìn thấy cái gì cả, chẳng qua có thể miễn cưỡng phân biệt được, mặt quỷ mới vừa rủ xuống đã biến mất.
Anh ta thử khởi động xe, không có phản ứng.
Xe hư rồi, hiển nhiên đây là một tin tức xấu.
Nhưng cũng được xem là một tin tức hơi tốt, đó chính là xe bị hư không nghiêm trọng, không đến nổi bị biến dạng đè người bên trong không đi ra được.
Anh Văn nói tình huống cho Kim Hữu Tiền.
Kim Hữu Tiền suy nghĩ một chút, đưa ra lựa chọn, "... Xuống xe đi."
Lúc này Kim Hữu Tiền cũng không có cách nào, nếu xe không hư, cậu ta thật sự không muốn ra ngoài.
Hai người mất một chút thời gian mới có thể đi ra khỏi xe.
Trong thời gian này Kim Hữu Tiền vẫn không quên được Dư Chân ở bên ngoài, cậu ta có chút nghĩ không ra tại sao cô ta không thừa dịp xe bọn họ bị hư mà tập kích đến?
Thực tế cũng không giống như trong phim, quái vật sẽ không chờ nhân vật chính khôi phục ý thức có thể giãy giụa phản kháng rồi mới lại phát động công kích.
Toàn bộ quá trình đi ra xe, cậu ta đều lo lắng đề phòng.
Kết quả mới vừa đi ra khỏi xe, dư quang đã nhìn thấy một cái bóng trắng, Kim Hữu Tiền theo bản ngăng nghiêng đầu nhìn, bóng quỷ màu trắng đã bay đến trước mắt.
Tóc đen, váy trắng, màu da trắng như tớ giầy, môi đỏ như máu.
Miệng rộng gần như đến tận mang tai.
Xong rồi...
Trong đầu của Kim Hữu Tiền vừa toát ra suy nghĩ này, một giây tiếp theo quỷ ảnh màu trắng chỉ cách cậu ta 1m, phát ra tiếng kêu chói tai the thé, thân thể lơ lửng giống như đụng phải thứ gì, cả cơ thể đều bị đẩy lùi ra ngoài rất xa.
A, sao thế này...
Kim Hữu Tiền ngẩn ra, chậm chạp kịp phản ứng lại, đoán chừng là bùa bình an mang theo bên mình cứu mạng chó của cậu ta.
Lại nghĩ đến nguyên nhân mới vừa rổit quỷ ảnh màu trắng không nhân cơ hội tập kích bọn họ, nguyên nhân đại khái cũng vì chuyện này... Không đúng, không phải là không tập kích, chẳng qua là đánh lén thất bại mà thôi.
Đại sư!!!
Nếu không phải giờ phút này tình huống không lạc quan, Kim Hữu Tiền thực sự hận không thể quỳ xuống đất, cách không dập đầu mấy cái với đại sư.
Bỗng nhiễn cậu ta không sợ như vậy nữa, quay đầu nói với anh Văn, "Anh Văn đừng sợ, trên người tôi có bùa bình an mua chỗ đại sư, anh đi theo tôi, đi theo gần một chút, chắc thứ này không đả thương được chúng ta đây, tôi nhất định có thể dẫn anh đi ra ngoài!"
"... Được." Mới vừa rồi anh Văn đã không nhịn được nói di ngôn trong lòng, không ngờ tình huống lại chuyển biển chỉ trong một giây, nhất thời anh ta không kịp phản ứng lại, qua hai giây mới khô cằn đáp một tiếng.
Chỉ thấy Kim Hữu Tiền thẳng người đi về phía trước, vừa đi vừa nói, "Trước đó đại sư đã tính ra được tình huống mà tôi có thể gặp phải, lúc đưa bùa bình an cho tôi có nói, trong thời gian này tôi có thể sẽ đụng phải một ít chuyện đặc biệt, đại sư nói tôi không cần sợ, cũng không cần bị hình ảnh trước mắt mê hoặc, lá bùa sẽ chỉ dẫn tôi đi con đường chân chính..."
Những lời này cũng không biết là an ủi mình, hay là đang an ủi anh Văn.
Dù sao anh Văn được an ủi, đi theo sát phía sau Kim Hữu Tiền.
Trong lúc đó quỷ ảnh màu trắng có mấy lần định tập kích bọn họ, cũng bị đẩy lùi ra ngoài.
Chẳng qua anh Văn chú ý đến một tình huống, đó chính là mỗi lần quỷ ảnh màu trắng tấn công bọn họ, khoảng cách với bọn họ sẽ gần hơn một chút.
Lúc đầu là gần 1m, bây giờ chỉ còn lại một nửa.
Lúc thu nhỏ đến hơn một nửa, anh Văn phải dán sát vào lưng Kim Hữu Tiền...
"Kim thiếu..." Anh ta mới vừa mở miệng muốn nhắc nhở, bỗng nhiên thấy phía trước dưới mặt đất cháy đen, có một đống bàn tay đáng sợ vặn vẹo nhô ra, ngón tay vũ động qua lại, giống như muốn bắt gì đó.