Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 52

Chương 52 -
Chương 52 -

Kim Hữu Tiền thẳng tiến không lùi, gắng gượng không để mình dừng lại.

"Không đúng, là ảo giác!" Đại sư nói, lá bùa sẽ chỉ dẫn cậu ta, mà lúc này cậu ta không cảm nhận được lá bùa nóng lên, vậy chứng minh tình hình trước mắt không đáng sợ.

"... Nhưng thật sự rất đáng sợ..." Kim Hữu Tiền nhỏ giọng lẩm bẩm, nhắm mắt lại, cắn răng một cái, "Mặc kệ, anh Văn, đuổi theo, chúng ta tiếp tục đi về phía trước!"

Quả nhiên sau khi nhắm mắt lại, đạp một chân xuống, cảm giác truyền đến trên chân, giống như đi ngang qua một bụi cỏ, hoàn toàn không có tay quỷ gì đó.

Anh Văn ở phía sau không thể học nhắm mắt theo cậu ta, bởi vì phải chú ý khoảng cách, chỉ có thể tận mắt nhìn mình đi qua trong đống tay quỷ, cảm giác này thật là vừa sợ vừa đau đớn.

Cứ như vậy Kim Hữu Tiền dựa vào sự chỉ dẫn của bùa bình an, dẫn theo anh Văn, đi qua mảnh đất cháy đen khô cằn.

Dọc theo đường đi gặp núi gặp nước, con đường phía trước gập ghềnh hiểm trở, dị tượng xuất hiện liên tiếp, thật ra đều là ảo giác.

Kim Hữu Tiền không biết rốt cuộc mình đi bao lâu, trong lúc đó gọi điện thoại nhờ giúp đỡ rất nhiều lần, nhưng không có tín hiệu, điện thoại khẩn cấp cũng không gọi được.

Thậm chí cũng không xem được thời gian, con số thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại không thay đổi chút nào.

"Tôi cảm giác tôi gần như đi không nổi nữa rồi..." Kim Hữu Tiền uể oải nói.

Vừa nói xong, bỗng nhiên cậu ta chú ý đến, cách phía trước không xa có một chút ánh sáng nhạt.

Đúng là chỉ có một chút ánh sáng, giống như một cây nến nhỏ, chập chờn bên trong gió, lúc nào cũng có thể tắt.

Nhưng dù cho có nhỏ, có hơi không đủ sáng, nhưng trong bóng tối này lại làm cho lữ khách cảm thấy có chút an toàn.

Bùa đeo trong ngực chỉ dẫn Kim Hữu Tiền đi đến chỗ đó, giống như có một giọng nói trong bóng đêm nói cho cậu ta, đến nơi đó, là có thể tạm thời an toàn.

Từ đầu đến cuối quỷ ảnh màu trắng luôn đi theo phía sau bọn họ.

Mới đầu quỷ ảnh liều mạng công kích, sau khi ăn nhiều lần dạy dỗ, đã hơi có chút kinh nghiệm, cứ như vậy đi theo không xa không gần, hình như đang đợi cái gì đó.

Mà sau khi chút ánh sáng nhạt kia xuất hiện, trong nháy mắt khuôn mặt của nữ quỷ trở nên vặn vẹo, thét lên một tiếng, đánh về phía Kim Hữu Tiền.

"Lại tới nữa?" Kim Hữu Tiền có bùa chú bên mình, lá gan cũng ngày càng lớn, vừa đi về phía trước, còn không quên quay đầu chế nhạo một câu, "Chơi đập vào bay ra rất đã ghiền đúng không?!"

Có một từ, vui quá hóa buồn.

Cậu ta mới vừa giễu cợt xong, bỗng nhiên cảm giác được bùa chú đeo trước ngực nóng đến dọa người.

Mặc dù chuyện này đại sư chưa nói, nhưng Kim Hữu Tiền có thể cảm giác được, nhiều nhất bùa bình an này chỉ còn có thể chịu đựng một lần công kích của quỷ ảnh màu trắng.

Cũng may ánh sáng nhạt kia đã gần ngay trước mặt.

"Anh Văn, hướng về ánh sáng, chạy mau!" Kim Hữu Tiền vừa kêu, vừa dùng hết sức chạy về phía trước.

Quỷ ảnh màu trắng điên cuồng tấn công tới.

Gần như trong nháy mắt hai người bước vào phạm vị của ánh sáng nhạt, bùa bình an trên người Kim Hữu Tiền cũng biến thành tro tàn biến mất.

Quỷ ảnh màu trắng đứng ngoài phạm vi của ánh sáng nhạt, trên mặt là vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không xông vào.

Được... Được cứu rồi...

Trong lòng hai người đồng thời xuất hiện suy nghĩ này, tiếp đó nằm ngửa dưới đất, há mồm thở dốc.

Kim Hữu Tiền khôi phục chút sức lực, giơ điện thoại trong tay lên, chỉ thấy góc bên phải của màn hình, tín hiệu biến mất thật lâu đã trở lại.

"Đại sư, cứu mạng với!"

Kim Hữu Tiền giống như xác chết vùng dậy, bật dậy từ dưới mặt đất, mở Wechat gửi tin nhắn cứu mạng.

---

Vừa mới qua mười hai giờ.

Lạc Văn Thư đã ngủ rồi, bỗng nhiên cảm giác được tờ bùa chú mình bán đã vỡ nát, cô lập tức mở mắt ra.

"Nhanh như vậy đã xảy ra chuyện rồi sao..."

Hiện tại tu vi của Lạc Văn Thư đã không bằng trước kia rất nhiều, nhìn thấy số mệnh cũng rất mơ hồ.

Ngày hôm nay ban ngày lúc gặp Kim Hữu Tiền, cô chỉ có thể thấy được mấy ngày gần đây đối phương sẽ gặp một kiếp nạn nguy hiểm trí mạng đến từ dị loại, nhưng thời gian và tình huống cụ thể thì không biết.

Bỗng nhiên dư quang thấy được ánh sáng nào đó phát ra, Lạc Văn Thư nghiêng đầu nhìn là tin nhắn Wechat xuất hiện trong điện thoại của Lạc Tinh Dữ đặt ở tủ đầu gường.

Là Kim Hữu Tiền gửi đến, hô cứu mạng.

Lạc Văn Thư giơ tay che miệng ngáp một cái, rồi sau đó vươn tay lấy điện thoại, nhập mật mã, trả lời tin nhắn.

Đảo nhỏ Tinh Tinh: Chuyện ngoài ý muốn này cũng phải thu tiền, số tiền cụ thể phải nhìn tình huống quyết định, nếu không có vấn đề gì thì gửi địa chỉ qua.

Gần như trong một giây bên kia chia sẻ địa chỉ đến.

Đảo nhỏ Tinh Tinh: Chờ, lập tức đến ngay.

Sau khi Lạc Văn Thư trả lời xong, đặt điện thoại xuống, vươn tay lấy ấn tín đeo trên cổ của Lạc Tinh Dữ.

Chỗ Kim Hữu Tiền quá xa, dù cô gọi xe đi qua, đoán chừng cũng không kịp.

Trái lại ngồi máy bay trực thăng thì có thể, nhưng cô không có mấy thứ này.

Chỉ có thể đi đường tắt.

Lạc Văn Thư khống chế động tác lấy ấn tín hết sức nhẹ nhàng, chẳng qua đại khái là Lạc Tinh Dữ ngủ cũng không sâu lắm, một chút động tỉnh đã tỉnh lại.

"Mẹ ơi..." Cậu mơ màng gọi một tiếng.

"Mẹ đi ra ngoài một chuyến, mượn ấn tín của con dùng một chút." Cô nói.

"... Vâng." Lạc Tinh Dữ gật đầu một cái.

Trong phòng ánh sáng mờ tối, cậu bé híp mắt lại, nhìn không quá rõ ràng động tác của Lạc Văn Thư, chỉ thấy một luồng ánh sáng nhạt màu xanh xuất hiện, có gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, màn cửa sổ màu trắng lay động theo gió.

Rất nhanh đường nét của một cánh cửa bỗng nhiên xuất hiện bên trong phòng, loáng thoáng mờ nhạt.

Bình Luận (0)
Comment