Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 53

Chương 53 -
Chương 53 -

Lạc Văn Thư đang muốn đi vào, bỗng nhiên cảm giác được vạt áo bị kéo lại.

Cô quay đầu nhìn Lạc Tinh Dữ, "Mẹ đi cứu người, là người sáng hôm nay mua bùa bình an đó, cậu ta cách chỗ chúng ta có chút xa, đi bình thường xe không đến kịp được, chỉ có thể mượn con đường U minh..."

Lạc Tinh Dữ vẫn nắm chặt vạt áo của cô, không có ý định buông ra.

Lạc Văn Thư thấy vậy, suy nghĩ hai giây, mở miệng hỏi: "Con muốn đi cùng với mẹ sao?"

Trải qua chuyện xảy ra ở sân thượng của lầu bên cạnh lúc gần tối, Lạc Tinh Dữ mơ hồ nhận biết, đi theo Lạc Văn Thư rất có thể sẽ đụng phải thứ đáng sợ giống như cô bé mặc váy hồng kia.

Nhưng cậu vẫn gật đầu, "Vâng... Cùng đi."

Bởi vì không muốn ở nhà một mình.

Mặc dù mẹ trước mắt, không phải là mẹ của cậu, nhưng ít nhất bên ngoài chính là vậy.

"Đi thôi." Lạc Văn Thư dắt tay cậu bước vào quỷ môn.

Giới U minh không giống với Nhân gian.

Nơi này không có khái niệm bầu trời, tất nhiên cũng không có mặt trời, mặt trăng và ngôi sao.

Trừ một phạm vi nhỏ có thể thấy được ở trước mắt, khắp nơi đều là sương mù, nhìn không rõ ràng lắm.

Cũng không có gió.

Thường xuyên có tiểu quỷ tay cầm dây xích vừa đi câu hồn về, hoặc là chuẩn bị đi câu hồn.

Lui đến thường xuyên.

Sương mù ngăn cản tầm mắt, không thấy rõ tướng mạo của bọn họ, chỉ mơ hồ thấy được đường nét, cũng rất khó phân biệt giới tính.

"Mấy người này cũng được xem như là đồng nghiệp của con." Lạc Văn Thư hơi nói giỡn, cô dắt tay Lạc Tinh Dữ, đi xuyên qua sương mù.

Cảm giác đạp dưới chân không vững vàng như đạp xuống đất ở Nhân gian, giống như đang đi trên mây vậy.

Vẻ mặt Lạc Tinh Dữ cứng đờ, nhất thời không biết phải tiếp lời như thế nào.

Bỗng nhiên cậu có chút xíu hối hận, trong lòng có một suy nghĩ "Thật ra ở nhà một mình cũng rất tốt".

"Hai thế giới U minh và Nhân gian rất khác nhau, nhìn bề ngoài thì thấy ranh giới rất rõ ràng, thật ra không phải như vậy, giữa hai thế giới có vô số giáp giới..." Lạc Văn Thư bình tĩnh nói một ít chuyện không tính là bình thường cho Lạc Tinh Dữ.

Căn cốt của đứa bé này rất cao, gần như sắp đuổi kịp cơ thể tu hành lúc trước của Lạc Văn Thư, không nghi ngờ gì chính là một người có thiên phú tu hành.

Chẳng qua không biết ngộ tính như thế nào.

Chỉ là nhìn lúc này cậu mới có năm tuổi, cũng đã thông minh rõ ràng như vậy, tương lai chắc sẽ không tệ.

Trong trí nhớ mà Lạc Văn Thư tiếp thu, những đoạn hình ảnh liên quan đến quyển sách kia, trong tương lai Lạc Tinh Dữ sẽ bước lên con đường tu hành, sau khi trải qua vô số khó khăn hiểm trở, cuối cùng bước lên đỉnh núi.

Nếu những hình ảnh đó thật sự phản ánh tương lai, vậy Lạc Văn Thư xin một chức vị của từ Bạch Vô Thường - Tạ Phỉ, đối với Lạc Tinh Dữ mà nói, chính là một cơ duyên rất lớn.

Dù là hình ảnh kia là giả cũng không sao, nếu như Lạc Tinh Dữ chỉ muốn làm một người bình thường, đến lúc đó chỉ cần giao lại ấn tín là được.

Còn về những chuyện đã trải qua này, coi như một giấc mộng đặc sắc đi.

"... Đến rồi." Bỗng nhiên Lạc Văn Thư dừng bước lại.

Một đường đi, Lạc Tinh Dữ nghe có chút mê mẩn, lúc này hơi sửng sốt một chút.

Trong tầm mặt mờ tối, chỉ thấy Lạc Văn Thư bắt đầu thao túng ấn tín kia, một luồng ánh sáng màu xanh sáng lên, sau đó quỷ môn lại xuất hiện.

Cô lại treo ấn tín về lại cổ của Lạc Tinh Dữ, rồi sau đó dắt tay cậu đi ra khỏi quỷ môn.

Xuyên qua cánh cửa, đã trở lại Nhân gian.

Mây đen che đi vầng trăng, chỉ còn lại một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Tầm mắt là một mảnh đen nhánh, Lạc Tinh Dữ không nhìn thấy cái gì cả.

Chỉ nghe được gió đêm gào thét trên đỉnh đầu, bốn phương tám hướng đều là cỏ cây xào xạc theo gió.

"Mẹ ơi..." Lạc Tinh Dữ hơi có chút sợ hãi, theo bản năng nắm chặt lấy tay Lạc Văn Thư.

"Nhắm mắt lại." Lạc Văn Thư vừa nói, ngón trỏ phải và ngón giữa khép lại, linh lực ngưng tụ, nhẹ nhàng lau một đường lên đôi mắt của Lạc Tinh Dữ.

"Được rồi, có thể mở mắt." Cô nói.

Lạc Tinh Dữ nghe vậy, thử mở mắt ra.

Cảnh vật xung quanh, lấy một trạng thái kỳ dị, phơi bày trước mặt cậu.

Giống như lúc này đang là ban ngày có đầy đủ ánh sáng, thậm chí còn có thể thấy rõ ràng hơn ban ngày nữa.

Lạc Tinh Dữ có chút mới lạ, sau khi nhanh chóng quan sát xung quanh một vòng, nhỏ giọng hỏi, "Mẹ ơi, đây là chỗ nào vậy?"

Hình như bọn họ đang ở trong rừng, xung quanh đều là cây cối cao lớn cùng với cỏ dại xum xuê, không thấy được bất kỳ dấu vết hoạt động nào của con người.

"Dưới chân một ngọn núi ở ngoại ô phía Nam." Lạc Văn Thư nói xong, vừa lấy điện thoại bật màn hình lên, cho Lạc Tinh Dữ nhìn con số thời gian hiện thị trên màn hình, "Hai phút, từ thành phố đến ngoại ô, đây chính là chỗ tốt của ấn tín Hành Tẩu Nhân gian."

Người tu vi cao thâm, thi triển pháp thuật Súc địa thành thốn (co mặt đất lại thành một tấc), cũng có thể làm được chuyện này.

Nhưng hôm nay cổ thân thể này của cô không có tu vi, chỉ có thể mượn lực qua thôi.

"Chẳng qua làm cách nào để xác định vị trí Nhân gian tương ứng với U minh, là một vấn đề hơi khó khăn.”

"Lần này của mẹ, thật ra là một ví dụ cho thất bại, bởi vì mẹ không quá hiểu về bên này, vị trí xác định cũng không quá chính xác, quỷ môn không thể chính xác mở ra ngay cạnh Kim Hữu Tiền, chẳng qua chỉ tới gần chỗ của cậu ta thôi."

Lạc Văn Thư cũng không giấu diếm sai lầm của mình.

Lạc Tinh Dữ cái hiểu cái không.

Rất lâu sau này, cậu chân chính tiếp xúc với người tu hành, mới ý thức được, lời nói thật bình thản hôm nay của Lạc Văn Thư, ở trong mắt người khác chính là một hành động rất rất giỏi.

Bình Luận (0)
Comment