Tất nhiên, đây là chuyện sau này.
Một tiếng chuông vang lên trong đêm khuya, là Lạc Văn Thư gọi điện thoại cho Kim Hữu Tiền thông qua Wechat.
Gần như bên kia một giây đã nhận máy.
"Đại sư!!!" Mặc dù còn chưa gặp người, nhưng giọng kích động của Kim Hữu Tiền giống như đã được cứu rồi.
"Bình tĩnh một chút, tôi nghe được giọng của cậu rồi, cứ đợi ở đấy." Lạc Văn Thư nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Tọa độ mà cô định vị vốn ở gần Kim Hữu Tiền, gọi cuộc điện thoại này, chỉ là vì bắt âm thanh để xác định vị trí chính xác mà thôi.
Cô nắm lấy tay Lạc Tinh Dữ, đi về phía trước hướng bên phải, chỗ cô đi qua, cỏ cây tự động tách ra tạo thành một con đường mòn.
Rất nhanh cô đã nhìn thấy Kim Hữu Tiền.
Một thanh niên cao 1m8, chân dài tay dài, nhưng lúc này đang cố gắng co mình lại, đứng ở trong một phòng đá nhỏ lụi bại.
Mái tóc vàng chải chuốc cẩn thận, loại thành ổ chim, phía trên dính đầy lá cây.
Gương mặt bẩn thỉu, quần áo cũng vậy, không chỉ có nhăn nhúm, còn bị rách nhiều chỗ.
Cả người thật sự vô cùng chật vật, cầm một cái tô sắt là có thể trực tiếp đi xin ăn.
Bên cạnh còn có một người, thân hình cũng cao lớn như vậy, còn rất cường tráng, cũng ngồi co ro bên trong phòng đá, có thể thấy trên người cũng bị thương không ít.
Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện.
Lạc Văn Thư không nhìn hai người này nữa, nhìn về phía phòng đá hai người ẩn núp.
Không thể không nói, vận may của Kim Hữu Tiền không tệ, trước khi phù bình an vỡ nát, đến được chỗ này.
Đây là một ngôi miếu, là loại mấy năm trước thường xuyên có thể thấy ở nông thôn, dùng đá xây dựng nên, cũng có thể làm bằng gỗ, thậm chí còn có thể là hốc cây là sơn động nhỏ, bên trong thờ pho tượng thổ địa.
Những loại miếu này không có người đặc biệt quét dọn, đồ cúng cũng là tùy tâm sở dục, cái gì cũng có thể cúng.
Sau đó theo sự phát triển của nông thôn, khắp nơi đều sửa đường xây nhà, những loại miếu này cũng biến mất.
Cùng với sự biến mất của miếu thờ, còn có thần ở bên trong miếu.
Đúng vậy, trong miếu thật sự có thần.
Bọn họ tồn tại trong tín niệm của mọi người, được người cung phụng hương khói, đây cũng là nguồn lực lượng của bọn họ.
Người thờ phụng càng nhiều, lòng thành càng nhiều, thần sẽ càng mạnh mẽ.
Trái lại cũng vậy.
Hôm nay thạch miếu mà Kim Hữu Tiền núp, đã từng thờ phụng một vị thần, chẳng qua đã biến mất.
Chỉ còn sót lại ánh nến ngọn đèn yếu ớt, tản ra ánh sáng miễn cưỡng có thể đuổi tà, che chở sinh linh.
Nhưng lúc nào cũng có thể tắt.
Đáy mắt Lạc Văn Thư lướt qua một suy nghĩ, sau đó thu hồi tầm mắt, đi tới trước mặt Kim Hữu Tiền.
"Này."
Kim Hữu Tiền đang nhỏ giọng nói với anh Văn "Không biết khi nào đại sư mới đến..."
Còn chưa nói dứt lời, đã nghe được một giọng nói bình tĩnh vang lên.
Đây chính là âm thanh mà tối nay cậu ta chờ mong không biết bao nhiêu lần, lúc thật sự vang lên, trái lại cảm thấy có chút không chân thật, nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không.
"Đại... Đại sư?!"
"Là tôi." Đi đôi với giọng nói, là một ánh sáng chiếu tới.
Là Lạc Văn Thư bật đèn pin của điện thoại lên.
Kim Hữu Tiền nhìn thấy ánh sáng, bỗng nhiên có một loại xúc động muốn khóc, "Đại sư! Cuối cùng cô cũng đã đến hu hu hu!"
Anh Văn ở bên cạnh thì có chút do dự, dọc theo đường này, từ trong miệng của Kim Hữu Tiền anh ta biết sự tồn tại của đại sư, nhưng Kim Hữu Tiền không nói cho anh ta biết, đại sư lại là một người phụ nữ gầy yếu, hơn nữa còn dắt theo một đứa bé gầy nhỏ!
Trong tưởng tượng của anh ta, đại sư chính là một ông cụ râu tóc bạc phơ mặc áo dài đạo bào, nhìn rất tiên phong đạo cốt.
Hoặc là hòa thượng mặc cà sa, đầu trọc, từ mi thiện mục.
Chẳng qua thay đổi suy nghĩ một chút, hơn nửa đêm, nơi này là vùng ngoại ô hoang vu, một người phụ nữ và một đứa con nít dám đến, đúng là không phải người bình thường.
"Lúc trước ở trong Wechat có nói, ngoài ý muốn này phải thu lệ phí." Đối với hai người đàn ông hơn hai mươi tuổi, Lạc Văn Thư cũng không bao nhiêu lòng yêu thương, bày ra thái độ làm việc hợp tác, "Dẫn cậu rời đi chỗ này 18888, ngoài ra còn thu thêm phí đi đường 8888, tổng cộng 27776, cậu là khách quen cũ, trừ đi số lẻ , còn 26666."
"Nếu như muốn tìm và giải quyết thứ phiền phức kia, giá khởi điểm 28888, cụ thể là bao nhiêu, phải đợi tôi tìm rồi nhìn thử đã."
"Chọn đi."
Trong đầu của anh Văn đều là 8888...
Mà gần như Kim Hữu Tiền không do dự gì chọn cái thứ hai, "Tôi muốn biết tại sao!"
Mặc dù hình như quỷ hại người không cần lý do, nhưng hôm nay cũng không phải mới quen Dư Chân, trước kia cũng một mình gặp mấy lần, lấy lòng cô ta, tại sao hết lần này đến lần khác lại chọn hôm nay ra tay với cậu ta?
Lạc Văn Thư gật đầu, "Được, tôi tìm một chút."
Mặc dù giờ phút này thứ hại Kim Hữu Tiền không ở gần đây, nhưng vẫn còn để lại khí tức, hai tay Lạc Văn Thư kết ấn, thi triển phương pháp theo dõi đặc biệt, rất nhanh đã xác định được phương hướng đại khái.
"Đi với tôi." Cô vừa nói vừa dắt tay Lạc Tinh Dữ đi về phía trước.
Kim Hữu Tiền gọi anh Văn, mở đèn pin điện thoại đuổi sát theo sau.
Rất nhanh, một cửa lầu gỗ quen thuộc, xuất hiện trong tầm mắt.
Kim Hữu Tiền thấy vậy sửng sốt một chút, "Sao lập tức có thể đến nơi này?"
Cậu ta nhớ rõ ràng, trước kia hai người bọn họ, đầu tiên là lái xe chạy trốn, tiếp đó dựa vào hai chân chạy thoát thân, người cũng sắp mệt chết, mới chạy đến chỗ núp lúc nãy.
Lúc này mới đi bao lâu, chỉ có năm phút đi?
Sao lập tức đã về lại chỗ cũ?
"Ảo giác." Lạc Văn Thư đại khái biết được cậu ta nghi ngờ cái gì, dùng một từ đơn giản giải thích tất cả.