Kim Hữu Tiền vẫn cho rằng, những bàn tay quỷ chui ra từ lòng đất cũng với những cảnh tượng trên đường chạy trốn đều là ảo giác, nhưng không ngờ mới vừa bắt đầu đã là ảo giác rồi.
Chỉ nghe Lạc Văn Thư tiếp tục nói: "Thời gian trong ảo cảnh, không giống với thực tế, cậu nhìn điện thoại đi."
Đúng là Kim Hữu Tiền không chú ý đến hời gian, sau khi được cô nhắc nhở, nhìn thử một cái, nhất thời ngây ngẩn, "... Sao chỉ mới 12h10 phút???"
Cậu ta nhớ lúc mình đến chỗ này gặp được Dư Chân, thì cũng gần 12h, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, một đường chạy trốn thục mạng, kết quả chỉ mất có 10 phút?
Không đúng, cũng không tới 10 phút, bởi vì đi theo đại sư đến đây, tốn 5 phút, hơn nữa còn có thời gian chờ đại sư đến.
Tính toán như vậy, há chẳng phải nói, từ khi cậu ta phát hiện không đúng cho đến khi chạy trốn tìm được chỗ ẩn núp, đoạn đường dài đằng đẳng kia, trải qua những chuyện kinh khủng suýt chút nữa mất mạng, thật ra cũng chỉ có hai ba phút?
"Trước nói cho tôi biết, lúc nãy xảy ra chuyện gì." Lạc Văn Thư không để ý vẻ kinh ngạc của Kim Hữu Tiền, cô nhìn về cửa lầu bị hỏa hoạn đốt cháy, mở miệng dò hỏi.
Kim Hữu Tiền nghe vậy, đè sự kinh ngạc trong lòng, vội vàng nói tình huống lúc trước ra.
Trong nháy mắt Lạc Văn Thư đã bắt được trọng điểm, "Gần 12h đêm muốn lừa gạt cậu đi vào cánh cửa này..."
Từ ngoài cửa lầu nhìn vào bên trong thì không thấy gì cả, chỉ là một mảnh hoang tàn.
Thật ra không phải như vậy, nếu đi vào bên trong cánh cửa, mới có thể chân chính nhìn thấy gì đó.
Đây là một lĩnh vực đặc biệt, khí tức mà Lạc Văn Thư theo dõi, biến mất ở chỗ này, hiển nhiên là đi vào bên trong.
Nhất thời cô có chút không chắc chắn, tình huống cụ thể bên trong là gì.
Bình thường mà nói, quỷ có lĩnh vực, vừa cường đại vừa hiếm thấy.
Nhưng Lạc Văn Thư có thể rõ ràng cảm nhận được, chủ nhân của luồng khí tức kia rất nhỏ yếu.
Nếu không dù Kim Hữu Tiền có phù bình an của cô, cũng khó kiên trì lâu như vậy.
Vả lại, ác quỷ chân chính, hoàn toàn không sợ chút ánh sáng còn sót lại của thần linh trong thạch miếu kia.
"Đại sư?" Kim Hữu Tiền cẩn thận gọi một tiếng.
"Đi thôi, vào trong xem thử." Giọng nói của Lạc Văn Thư rất bình tĩnh.
Trái lại cô muốn nhìn thử, rốt cuộc tình huống bên trong là gì.
Đi qua cửa lầu bị lửa đốt cháy, trong nháy mắt, giống như tiến vào một thế giới khác.
Một con đường món xuất hiện trước mắt, cỏ cây sinh trưởng tươi tốt hai bên bị hàng rào trúc ngăn lại, chỉ có một ít cánh lá vươn ra khỏi rào trúc.
Cách một khoảng cách thì có một ngọn đèn trúc tinh xảo, bóng đèn được gắn khéo léo bên trong, tản ra ánh sáng dịu nhẹ, khó khăn lắm mới chiếu sáng được con đường mòn này.
Phía trước cách đó không xa, chính là cuối con đường mòn, mơ hồ có thể thấy một dãy nhà, có thế thấy hai ba ngôi nhà lầu, cao thấp khác nhau.
Lúc này quay lại nhìn về phía sau, cửa lầu đã khôi phục dáng vẻ không tổn hao gì, dấu vết bị cháy do hỏa hoạn cũng biến mất, mái hiên cong có hai ngọn đèn lồng màu đỏ, cũng không có loại cảm giác quỷ đị.
"... Nhìn thế này cũng không có dáng vẻ kinh khủng." Ngoài miệng Kim Hữu Tiền nói như vậy, trên thực tế, đi theo Lạc Văn Thư một bước không rời.
Anh Văn cũng cảm thấy không kinh khủng, hơn nữa chỗ này, không biết tại sao, làm cho anh ta có chút cảm giác quen thuộc, nhưng cụ thể là gì lại không thể nói ra được.
"Bởi vì thay đổi còn chưa bắt đầu." Lạc Văn Thư nói.
Loại lĩnh vực đặc biệt này, tương tự với một thế giới nhỏ, tất cả bên trong đều tự thành tuần hoàn, đã không có bất kỳ liên quan gì đến thế giới bên ngoài.
Bây giờ tất cả đều sóng êm biển lặng, hiển nhiên bọn họ đang ở trong một thời điểm tương đối tốt.
Rất nhanh một nhóm bốn người đi hết con đường mòn, một mảnh đất trống rộng rãi xuất hiện trong tầm mắt, đậu rất nhiều xe.
Phía sau là một dãy kiến trúc chẳng ra gì cả, có hình dạng hiện đại, cũng có dạng bắt chước phong cách cổ xưa.
"Mấy vị ăn cơm sao?" Một giọng nói nhiệt tình truyền đến bên cạnh.
Kim Hữu Tiền sợ hết hồn, theo bản năng nghiêng đầu nhìn thử, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mặc kỳ bào đứng bên cạnh cách đó không xa, nở nụ cười sáng lạng, đang nhìn bọn họ.
Nhìn thì bà ấy giống như một người bình thường.
Nhưng vốn dĩ chỗ này đã không bình thường, dù người phụ nữ này bình thường, cũng biến thành không bình thường.
Kim Hữu Tiền theo bản năng nhìn về phía Lạc Văn Thư.
"Ừ." Cô gật đầu một cái.
"Tổng cộng bao nhiêu người ạ?" Đối phương lại hỏi.
"Bốn người." Lạc Văn Thư nói.
"Được, các vị chờ chút." Đối phương vừa nói, vừa ngắc tay về một phía khác, "Tiểu Lệ, dẫn bốn vị này đến phòng bao."
Bà ấy vừa nói xong, rất nhanh có một người khác xuất hiện, là một cô gái trẻ có bộ dạng hai mươi tuổi, mái tóc dài cột thành đuôi ngựa, mặc một cái áo sơ mi có in chữ "Viện nhỏ Sài Hỏa" và quần dài.
Cô gái nở nụ cười nhiệt tình, bên khóe miệng có lúm đồng tiền nho nhỏ, giọng nói rất ngọt, "Mời mấy vị đi theo tôi."
"Viện nhỏ Sài Hỏa..." Kim Hữu Tiền lẩm bẩm mấy chữ này, "Sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy..."
Cậu ta hơi nhíu mày suy nghĩ.
"Khách đến ăn cơm?"
"Tôi nhớ ra rồi, viên nhỏ Sài Hỏa ở ngoại ô phía Nam!"
Gần một năm trước, một ngày nào đó, bạn của Kim Hữu Tiền hẹn cậu ta đi ra ngoài chơi, nói ở ngoai ô phía Nam có một khu du lịch nông thôn, tay nghề của đầu bếp không tệ lắm.
Ngày đó hình như Kim Hữu Tiền có chuyện, cho nên từ chối khéo lời mời, người bạn này hình như cảm thấy đi một mình nhàm chán, cuối cùng cũng không đi.
Buổi tối hôm đó, Kim Hữu Tiền nhận được thoại của người bạn kia, đối phương hoảng sợ nói, khu du lịch nông thôn gì đó xảy ra chuyện, lửa rất lớn, tất cả đều cháy hết.