Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 57

Chương 57 -
Chương 57 -

Bỗng nhiên bên cạnh bọn họ có rất nhiều người, trong đó đại đa số là nhân viên cứu hỏa mặc đồng phục, cõng trang bị.

Người còn sót lại, có lẽ là lãnh đạo đến chỉ huy hiện trường và các phóng viên của truyền thông.

".... Người bị thương rất nhiều, trong đó có rất nhiều người bị thương nặng..."

"Trước tiên đưa người bị thương đến bệnh viện..."

Xung quanh quá ồn ào, Kim Hữu Tiền không biết ai đang nói chuyện.

"Mau tránh ra!"

Bỗng nhiên có người ở phía sau kêu lên.

Kim Hữu Tiền không xác định có phải đang nói mình không, nhưng vẫn theo bản năng đứng sang một bên, đồng thời quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy nhân viên bệnh viện mặc áo khoác dài trắng nhanh chóng khiêng băng ca đi đến.

Bóng người đi xẹt qua, Kim Hữu Tiền nhìn thấy được người bên băng ca, rất giống với người đàn ông bị khí ô tô nổ hất bay lên rơi xuống, nhưng cũng không chắc chắn lắm.

Dù sao lúc xảy ra hỏa hoạn rất rối loạn, cũng không thể xác định ai với ai.

Kim Hữu Tiền nhìn thấy người bị thương mở mắt ra, vừa vặn chống lại mắt của cậu ra, hiển nhiên là người còn sống.

Nhưng nói thế nào đây, đôi mắt kia không có thần thái, giống như một con rối, làm cho Kim Hữu Tiền một cảm giác không thoải mái.

"Đi với tôi." Bỗng nhiên Lạc Văn Thư lên tiếng.

Kim Hữu Tiền lập tức phục hồi lại tinh thần, đuổi sát theo.

Một cái chớp mắt, bọn họ đã xuyên qua đám người, đi ra vòng ngoài mảnh phế tích cháy đen.

Xung quanh đậu đầy xe, xe cứu hỏa, xe cứu thương, xe của các phóng viên truyền hình.

Nơi này là ngoại ô, coi như đã có kế hoạch cứu người, muốn đưa người đến bệnh viên, cũng cần thời gian nhất định.

Vì vậy hiện trường lúc này đã có lều vải chữa bệnh tạm thời, trước tiên tiến hành giám định và cấp cứu xử lý, lại chia ra đưa người bệnh đến bệnh viện khác nhau.

Lạc Văn Thư dắt Lạc Tinh Dữ, rất sớm cô đã xử lý đặc biệt đối với đôi mắt của cậu bé, giờ phút này cảnh tượng mà cậu bé thấy, khác với những người khác.

Kim Hữu Tiền và anh Văn theo sát ở phía sau cô.

Bọn họ đi dạo ở gần đó, trong lúc đó đụng phải người bị trọng thương rất nặng, không ai ngoại lệ, đều cho người ta có một loại cảm giác rất quỷ dị.

Đúng là người sống sờ sờ, nhưng lại giống như một con rối không có linh hồn.

Lạc Văn Thư giơ tay làm pháp quyết, muốn nhìn thử sau lớp ảo ảnh này rốt cuộc là thứ gì.

Nhưng chợt phát hiện trong đám người lui tới kia, có một bóng dáng màu trắng, khí tức tản ra, cực kỳ giống với khí tức mà cô theo dõi đến đây.

Hình như đối phương cũng nhìn thấy cô, trong nháy mắt hai bên giao hội tầm mắt, rồi sau đó bóng trắng kia không một chút do dự nhấc chân bỏ chạy.

Có lẽ do yêu hận mà ra? Dù sao Kim Hữu Tiền cũng chú ý đến bóng dáng màu trắng kia.

"Mẹ kiếp, đừng chạy!" Cậu ta cũng không nói hai lời co cẳng đuổi theo.

Anh Văn bị hành động dũng cảm này của cậu ta làm cho kinh ngạc, trước đó sợ muốn chết, khi đối mặt với quỷ ảnh áo trắng lần dũng cảm duy nhất chính là, quay đầu lại chế nhạo quỷ ảnh khi nhìn luồng ánh sáng nhạt kia.

Sao bây giờ lại dũng mãnh xông lên như vậy?

Cũng may rất nhanh, Kim thiếu đã trở về bộ dạng anh ta quen thuộc.

Sau hai ba giây trôi qua, chỉ thấy Kim Hữu Tiền đang đuổi theo phía trước, vừa chạy vừa quay đầu lại nói, "Đại sư tôi trước..."

Nhìn thấy Lạc Văn Thư vẫn đứng ở chỗ cũ, không động một bước nào, Kim Hữu Tiền lập tức yên lặng, cũng dừng chân lại.

Trong ảo cảnh người đến người đi, Kim Hữu Tiền đứng ở bên kia, vẻ mặt vô cùng lúng túng, hận không thể dùng đầu ngón chân quay lại chỗ cũ.

"... Không đuổi theo sao?" Kim Hữu Tiền lúng túng nói.

"Không cần đuổi theo, không chạy thoát được." Dù sao cũng là khách hàng lớn, Lạc Văn Thư cũng cho mặt mũi không cười ra tiếng.

Ở bên ngoài trước cửa lầu, mất khí tức của quỷ ảnh bóng trắng, là bởi vì đối phương đã tiến vào thế giới nhỏ đặc biệt này.

Sau khi đi vào, Lạc Văn Thư cũng không vội đi tìm, mà là quan sát ảo cảnh này.

Bây giờ thứ kia tự hiện thân, trái lại đở cho cô tốn thời gian tìm kiếm.

"Đi thôi." Cô dắt Lạc Tinh Dữ, đi qua đám người trong ảo cảnh, bước chân không nhanh không chậm, giống như đi tản bộ vậy.

Bên kia, quỷ ảnh màu trắng, rõ ràng mình mới là quỷ, nhưng bộ dáng lúc này giống như có quỷ đuổi theo phía sau, vội vàng chạy thục mạng.

Kim Hữu Tiền và tài xế trở về, người phụ nữ và đứa con nít bên cạnh bọn họ, hiển nhiên không phải người nơi này.

Quỷ ảnh màu trắng cũng không phải là tiểu quỷ không lý trí, trái lại, cô ta rất thông minh.

Trước đó không lâu, cô ta lừa Kim Hữu Tiền đến chỗ này, muốn thừa dịp 12h đêm đặc biệt, mang cậu ta hiến tế cho quỷ vực.

Không nghĩ đến người cao 1m8 chân dài tay dài, trên thực tế lại nhát gan muốn chết.

Cậu ta không chịu đi vào trong cửa, lúc ấy cô ta không có cách nào, chỉ có thể tạm thời biến ra một cái vòng tay gạt cậu ta.

Mắt thấy tên kia sắp đi qua cửa lầu, đi vào bên trong quỷ vực.

Nhưng lại một lần nữa rút lui!

Làm cho cô ta tức muốn chết.

Chạy đúng không?

Trái lại cô ta muốn nhìn thử có thể chạy được đến đâu!

Sau đó chính là tiết mục tôi đuổi cậu trốn, chắp cánh khó bay.

... À không đúng, cuối cùng cậu ta chạy trốn thành công.

Thần linh trong chỗ miếu kia sớm đã chết, nhưng luồng ánh sáng nhàn nhạt vẫn luôn che chở cho loài người.

Một khi hai người Kim Hữu Tiền tiến vào bên trong, quỷ ảnh cũng không có cách nào làm gì được cậu ta, vì vậy mới ở giây phút cuối cùng kia nổi điên tấn công bọn họ.

Hơn nữa chỗ đó, không chịu ảnh hưởng của ảo cảnh.

Đồng nghĩa với việc, tín hiệu điện thoại sẽ khôi phục, Kim Hữu Tiền có thể liên lạc với người tu hành cho cậu ta bùa hộ mạng...

Nghĩ đến chỗ này, quỷ ảnh màu trắng tức muốn chết.

Bình Luận (0)
Comment