Cùng lúc đó, cô bé đột nhiên xuất hiện kia, cũng rít một tiếng nhào đến.
"Xong đời rồi..."
"Mẹ ơi..."
Lạc Văn Thư hơi thở dài, "Đừng sợ."
Vừa nói xong lời này, cơ thể của cô đã ngã xuống.
Quỷ ảnh màu trắng trốn ở một góc thấy một màn này, ngông cuồng cười: "Ta còn tưởng rằng là nhân vật lợi hại lắm, cũng chỉ là..."
Cô ta còn chưa nói xong, chỉ thấy quỷ ảnh oan hồn nhào về phía mấy người Lạc Văn Thư, trong nháy mắt đã bị đánh tan.
Mà ác quỷ cô ta trả giá lớn để đánh thức, lại bị một cái tay bóp cổ không thể động đậy được.
Chủ nhân của bàn tay kia, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nói quen thuộc, là bởi vì bộ dạng của cô rất giống người phụ nữ hôn mê kia.
Nói xa lạ, bởi vì cô trẻ hơn rất nhiều, nhiều nhất chỉ là mười bảy mười tám.
"Sao có thể..." Vốn dĩ quỷ ảnh màu trắng đã vô cùng yếu ớt, giờ phút này trực tiếp xụi lơ, gần như không thể duy trì được hình thể.
"Lúc trước không phải nói rồi sao, không có chuyện gì là không thể." Lạc Văn Thư vừa nói, trên tay lại dùng lực, cổ của ác quỷ váy đỏ đã bị bẻ gãy.
Cô tiện tay ném qua một bên.
"Hồn lìa khỏi xác..." Quỷ ảnh màu trắng ở trong góc lẩm bẩm, bỗng nhiên hét một tiếng: "Không đúng, không đúng! Linh hồn của cô, thân thể của cô..."
"Cô có thể đi chết được rồi." Lạc Văn Thư lạnh nhạt nói xong, hai tay kết pháp quyết, một đạo thuật pháp đánh tới.
"Không, cô không thể..." Quỷ ảnh màu trắng hét lên, hó thành từng mảnh vụ nhỏ bé, chồn vùi bên trong gió lạnh của trung tâm quỷ vực.
Lạc Văn Thư lại quay đầu nhìn xung quanh, "Để phòng ngừa chuyện lỡ như, tất cả các người đều chết đi."
Cô nâng hai tay nhanh chóng kết ra một pháp ấn vô cùng phức tạp, linh lực cường đại trong nháy mắt xông ra, cuốn sạch toàn bộ không gian.
Đến mức, tất cả oan hồn quỷ ảnh không có chút thời gian để kịp phát ra tiếng hét chói tai, đã trở thành cát bụi tiêu tán.
Đây là một trận giết chết tàn sát, nghiền ép hoàn toàn.
Sau khi kết thúc, Lạc Văn Thư lại kiểm tra tỉ mỉ, sau khi chắc chắn không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, cô mới xoay người đi về phía ba người.
"Chuyện đó, đại sư, Kim thiếu cậu ấy... Chết hết rồi đi."
"... Gần như vậy..."
Kim Hữu Tiền loáng thoáng nghe có người nói chuyện, giọng nói thì hình như là anh Văn và đại sư.
Bọn họ đang nói gì vậy.
"Chết?"
"Gần như vậy?"
Ý của câu này là... Cậu ta đã chết rồi?
Cũng đúng, nhiều oan hồn quỷ ảnh bao trùm toàn bộ không gian như vậy, nếu kéo xuống từng cái đếm, cũng không biết đếm khi nào mới hết.
Đại sư ngã xuống, ba người bọn họ cũng như cá nằm trên thớt, mặc cho người ta... À không, là mặc cho quỷ xẻ thịt.
Loại tình huống đó, nghĩ như thế nào cũng không sống nổi.
... Chẳng qua nghĩ lại, đại sư đã ngã xuống?
Hình như không có đi...?
Cậu ta lập tức nhớ đến nửa cái đầu của oan hồn chen vào, sau đó... Ừm, cậu ta sợ đến mất ngất xỉu.
Mặc dù nhắc đến chuyện này có chút mất thể diện, nhưng chuyện này cũng là chuyện tốt, tốt hơn việc lúc tỉnh táo bị đống oan hồn quỷ ảnh ăn thịt.
Lúc trước xem phim tang thi, cậu ta đã từng nghĩ, nếu một ngày nào đó tận thế thật sự xảy ra, vi khuẩn tang thi bùng nổ, đường ra tốt nhất của cậu ta, chính là thừa dịp lúc đầu nghĩ cách lấy một chút máu tang thi bôi lên người mình, nhanh chóng bị lây biến thành tang thi, từ đây thoát khỏi khổ sở.
Còn về sau có gieo họa cho người khác hay không... Vậy thì xem duyên phận đi.
Cho nên bây giờ cũng miễn cưỡng xem như đã thực hiện được suy nghĩ ban đầu?
Chỉ là có chút xin lỗi với ba mẹ, nuôi một thằng nhóc vô dụng như cậu ta nhiều năm như vậy, còn chưa bắt đầu tận hiếu đã chết rồi, thậm chí đoán chừng còn không tìm được thi thể.
Nhưng nếu suy nghĩ đến chỗ tốt, tuổi tác ba mẹ của không lớn, cố gắng một chút, hẳn có thể sinh thêm một đứa, dù sao cũng không thiếu tiền, lỡ như trúng giải độc đắc thì sao!
... Ai, thật ra thì vẫn có chút hối hận.
Sớm biết lúc đó nên chọn cái thứ nhất rời đi của đại sư, đạo lý người ngốc có phúc của người ngốc, sao cậu ta lại không hiểu chứ?
Cuối cùng vì muốn biết nguyên nhân bị nhằm vào, táng thân ở bên trong!
Kim Hữu Tiền, mày thật là ngu như heo!
... Lại nói, lúc chửi mình như vậy, có phải sẽ có bàn tay vàng xuất hiện như trong tiểu thuyết?
Nghĩ như vậy, cậu ta nghe được một tiếng "Ba", hình như có vật gì đó đập vào mặt cậu ta.
... Sau khi mình chết lợi hại như vậy, dùng ý niệm tự tát mình?
Kim Hữu Tiền vô cùng khiếp sợ.
Bỗng nhiên, có một giọng nói vang lên bên tai, "Này, nên tỉnh rồi!"
Giọng nói này giống như có một năng lượng đặc biệt, vừa nghe xong, Kim Hữu Tiền đã chậm rãi mở mắt ra.
Sau đó không tới một giây, lại nhanh chóng nhắm lại.
Là mặt trời!
Thật sự nhức mắt!
"Tiểu Dữ, dời đèn pin ra chút đi." Cậu ta nghe được giọng nói bình tĩnh của đại sư.
"Vâng." Đây là giọng nói ngoan ngoãn của một đứa bé.
"Được rồi, có thể mở mắt ra rồi." Lại là tiếng của đại sư.
Kim Hữu Tiền nghe lời, lại mở mắt ra.
Một gương mặt to bu lại, là anh Văn, quan tâm nói, "Kim thiếu, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi!"
Kim Hữu Tiền hơi quay đầu, chỉ thấy đại sư và củ cà rốt nhỏ của nhà cô cũng ở bên cạnh.
"Tôi không phải là... Đã chết rồi sao?" Lúc này đầu óc của Kim Hữu Tiền vẫn chưa tỉnh táo lắm.
"Không được nói mấy lời bậy bạ như vậy!" Anh Văn quay mặt "phi" hai tiếng, "Chẳng qua cậu chỉ hôn mê mà thôi!"
"Mới vừa rồi rõ ràng tôi nghe các người nói..." Kim Hữu Tiền theo bản năng muốn phản bác, nhưng nói đến một nửa thì yên lặng, bởi vì cậu ta ý thức được, lúc nãy có lẽ mình nghe nhầm.
Có chút lúng túng.
Cậu ta vội vàng nói sang chuyện khác: "Chúng ta đang ở đâu vậy?"