Vừa nói chuyện vừa ngồi dậy.
Đỉnh đầu là vầng trăng sáng ngời, xa xa là dãy núi nhấp ngô, vô số đom đóm tô điểm cho nơi này.
Gió lạnh thổi qua mặt, bên tai là tiếng xào xạc của cỏ cây, còn có tiếng côn trùng và tiếng chim hót không biết tên, cũng không biết ở chỗ nào, từng trận một, thay nhau vang lên.
"Ngoại ô phía Nam, cụ thể thì không biết ở chỗ nào." Lạc Văn Thư lạnh nhạt nói, "Xin lỗi, tình huống có chút phức tạp không khống chế tốt, quỷ nữ kia đã trực tiếp bị tôi làm thịt, không thể giữ lại để cho cậu hỏi được."
"Không sao không sao..." Kim Hữu Tiền cũng không phải là loại người không biết điều, dưới tình huống đó, có thể bảo vệ cậu ta và anh Văn sống sót đã không tệ rồi, cũng không dám yêu cầu quá nhiều.
"Nhưng tiền vẫn phải thu."
".... Chẳng qua có thể thu ít một chút."
Lạc Văn Thư sau khi nói xong, nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Kim Hữu Tiền không chút do dự, nói tiếp, "Đây là chuyện nên làm!"
"Ừ." Lạc Văn Thư hơi gật đầu một cái, sau đó bắt đầu tính toán, "Trước có nói, dẫn cậu rời đi là 18888, cái này thì bỏ qua, nhưng phí đi đường là 8888, không thể thiếu được."
"Sau đó là phí bắt quỷ, lúc ấy nói giá khởi điểm là 28888, nhưng không chỉ có một quỷ ảnh màu trắng, còn có một đống oan hồn quỷ ảnh và cô bé váy đỏ mà cô ta làm ra, đặc biệt là cô bé váy đỏ kia, đã đạt đến cấp bậc ác quỷ."
"Bởi vì sai lầm của tôi, làm cho giao dịch này có chút tì vết, cho nên giảm giá cho cậu, ác quỷ đó tính cậu 80000 ngàn, còn quỷ ảnh màu trắng và những thứ khác thì coi như trợ giá kèm theo, không thu tiền."
"Cứ như vậy đi, tổng cộng là 88888, chuyển tiền."
Kim Hữu Tiền: "... A?!"
Lạc Văn Thư hơi nghi ngờ, "Sao vậy, nhiều quá?"
Kim Hữu Tiền vội vàng lắc đầu, "Không phải không phải, tôi cho rằng còn phải nhiều hơn..."
Cậu ta nghĩ lại trận chiến trước đó, cảm thấy đại sư thu mấy trăm ngàn tệ cũng đã là giá hữu nghị rồi, không nghĩ đến không đến một trăm ngàn tệ, thật sự là quá có lương tâm.
"Đại sư, tôi chuyển đến tài khoản của đứa bé nhà cô như lúc trước?" Kim Hữu Tiền hỏi.
Lạc Văn Thư gật đầu.
Vì vậy chỉ trong nháy mắt, Kim Hữu Tiền đã chuyển xong.
Ngay sao đó, tiếng máy móc thông báo từ trên người Lạc Tinh Dữ vang lên---
"Wechat thu tiền, 88888 tệ."
Lạc Tinh Dữ: "..." Người đã có chút tê dại.
Ở bên cạnh, anh Văn nhìn cũng đã tê dại.
Kim Hữu Tiền chuyển tiền xong, suy nghĩ muốn hỏi thử lúc cuối xảy ra chuyện gì, cậu ta rất tò mò, đại sư giải quyết mấy oan hồn quỷ quái kia như thế nào.
Có phải là một trận chiến vô cùng rung động, cuối cùng sử dụng đại chiêu gì đó?
... Được rồi, cậu ta lại ngu ngốc tò mò rồi.
Bỗng nhiên, một tiếng chuông vang lên.
Ba người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, đều không hành động.
Anh Văn: "Không phải tôi, điện thoại của tôi không biết là ném ở chỗ nào rồi, kiểu chuông cũng không phải."
Kim Hữu Tiền và Lạc Tinh Dữ thì trực tiếp lấy điện thoại ra, trên màn hình không có hiển thị cuộc gọi.
Vì vậy ba người nhìn về phía Lạc Văn Thư.
"À, quên nói với các người, ở trong ảo cảnh quỷ vực, tôi còn tìm được một người..." Lạc Văn Thư vừa nói vừa chỉ vào bên cạnh.
ba người men theo tay cô nhìn sang.
Tóc dài màu đen, váy màu trắng, khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc...
Chính là Dư Chân ---- người tạo ra mọi chuyện trong tối hôm nay, là người mà Kim Hữu Tiền vừa thấy đã yêu, bây giờ nhìn một cái không cẩn thận cũng có chút rung động!
"Má ơi! Quỷ!" Kim Hữu Tiền hết lên một tiếng, nhảy cẫng lên, nhanh chóng trốn sau lưng Lạc Văn Thư.
Anh Văn hơi bình tĩnh một chút, nhưng sắc mặt cũng không dễ nhìn.
"Đại sư, không phải cô nói đã làm thịt... làm thịt cô ta rồi sao?" Kim Hữu Tiền nhỏ giọng hỏi.
"Tôi nói là làm thịt nữ quỷ." Lạc Văn Thư uốn nắn lại lời của cậu ta, "Người nằm chỗ này là người sống, lúc tôi tìm được cô ấy, trên người cô ấy dính âm khí rất nặng, đoán chừng trước đó bị quỷ nữ nhập vào người."
Nhất thời Kim Hữu Tiền thở ra một hơi, tiếp đó ánh mắt lập tức sáng lên.
“Cho nên lúc đầu người tôi gặp chính là cô ấy, đúng không?"
Nói cách khác, cậu ta vừa gặp đã yêu là một người, mà không phải là quỷ.
"Không biết." Lạc Văn Thư lắc đầu, "Chẳng qua dựa theo âm khí lưu lại, nữ quỷ đó là nhập vào cô ấy chỉ mới một đoạn thời này thôi."
"Vậy là đúng rồi!" Kim Hữu Tiền lập tức cảm thấy mình có thể...
"Thôi quên đi..." Cũng đã có bóng ma trong lòng, hoàn toàn không có cách nào đối mặt với khuôn mặt đó.
Vì vậy ánh sáng trong mắt cậu ta lại biến mất, đó là tình yêu chưa kịp bắt đầu đã chết rồi cậu ta.
Tiếng chuông điện thoại lúc trước lại vang lên.
"Có cần nhận điện thoại không?" Kim Hữu Tiền chỉ vào người đang hôn mê hỏi Lạc Văn Thư. Đối với tình huống của Dư Chân cậu ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng cô ấy là con gái, lúc này lại khuya rồi, rất có thể là người nhà gọi đến.
"Nhận đi." Lạc Văn Thư nói.
"... Tôi sao?" Kim Hữu Tiền chỉ vào mình, "Không tốt lắm đi, lỡ như là người nhà cô ấy gọi đến, nghe được giọng nam nghe điện thoại..."
"Là cô ấy hẹn cậu đi ra ngoài trước, sợ cái gì." Lạc Văn Thư vừa nói vừa đưa tay lấy điện thoại từ trong túi xách của Dư Chân.
"Vậy... Được rồi." Kim Hữu Tiền nhận điện thoại, nhìn màn hình, quả nhiên, số gọi đến được lưu là Mẹ.
Cậu ta hít một hơi, nhấn nút nghe.
Đầu bên kia truyền đến tiếng lo lắng của người phụ nữ, "Alo, Chân Chân, cuối cùng con cũng nhận điện thoại rồi! Bây giờ con đang ở chỗ nào?"
Kim Hữu Tiền nhắm mắt đáp lời, "Xin chào dì..."
"Cậu là ai? Chân Chân đâu?" Giọng nói ở đầu bên kia càng nóng nảy.
"Dì, mong dì đừng vội, cháu là... bạn của Dư Chân, cô ấy xảy ra chút chuyện, bây giờ đang hôn mê... Cháu thật sự không phải người xấu, bây giờ chúng cháu đang ở ngoại ô phía Nam, địa chỉ cụ thể cháu cũng không biết, bên này cũng không thể gọi xe được, cháu sẽ liên lạc với bạn đến đón... Cũng được, nếu dì không yên tâm có thể tự mình đến đón, thêm Wechat đi ạ, cháu gửi địa chỉ cho dì!"