Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 62

Chương 62 -
Chương 62 -

Kim Hữu Tiền vừa nghe điện thoại, vừa cầm điện thoại của mình ra thêm Wechat của ba Dư, sau đó chia sẻ địa chỉ qua.

Đổi thành mấy ngày trước... Không, không cần mấy ngày, chỉ cần tối hôm nay trước khi bùa bình an nóng lên, có thể thêm Wechat của ba Dư, Kim Hữu Tiền sẽ vui vẻ đến bay lên.

Mà bây giờ, cậu ta chỉ cảm thấy phiền.

Làm xong chuyện bên Dư Chân, cậu ta lại cầm điện thoại liên lạc với bạn mình, để cho bọn họ lái hai chiếc xe đến.

Chuyện còn lại chính là chờ đợi, bởi vì từ bên trong thành phố đến đây, cần phải chờ mấy chục phút.

Lúc này, bỗng nhiên Kim Hữu Tiền nghĩ đến một chuyện, "Cũng may hôm nay đại sư ở gần đây, bằng không tối nay tôi và anh Văn đã xong đời...Lại nói, đại sư đi đến đây như thế nào? Chẳng lẽ sau khi tính được tôi xảy ra chuyện, cố ý chạy đến? Vậy thì ngại lắm!"

Cậu ta vừa nói bỗng nhiên cảm thấy, tối nay đưa tiền cho đại sư quá ít.

Lại thấy Lạc Văn Thư kỳ lạ nhìn mình, "Ai nói tôi ở gần đây?"

Kim Hữu Tiền nghi ngờ, "Không phải sao? Nhưng tôi gửi Wechat xong, đại sư đến rất nhanh..."

"Trước đó có nói, gấp rút lên đường, cho nên mới thu lộ phí của cậu." Lạc Văn Thư trả lời.

"Cho nên lúc tôi gửi tin nhắn đến, đại sư ở chỗ nào?"

"Nhà."

"Nhà cô ở...?

"Đường Hạnh Hoa."

Kim Hữu Tiền: "Má ơi!!!”

Từ bên kia đến đây, khoảng cách đó, không khác gì cậu ta từ quán bar đến đây.

Cậu ta và anh Văn lái xe hơn nửa giờ mới đến, mà đại sư chỉ dùng hai ba phút...

Đại sư không hổ là đại sư!

Vẽ bùa bình an giỏi, người càng giỏi!

"Đúng rồi, đại sư, bùa bình an còn nữa không?" Kim Hữu Tiền vừa nói chuyện, vừa lấy điện thoại mở Wechat ra, nhấn vào tài khoản của Lạc Tinh Dữ, chuẩn bị trước để chuyển tiền.

"Lá bùa trước đó đại sư bán cho tôi đã vỡ nát, tôi muốn mua một tấm... Không đúng, mua ba tấm... Không đúng, là sáu tấm..."

Bùa bình an này cậu ta đã dùng một nửa cái mạng của mình đã thử nghiệm, thật hơn cả vàng,. cái này cũng có thể đưa cho người nhà một tấm!

Kim Hữu Tiền tính người trong nhà mình, ba mẹ, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, chú bác cậu... Càng tính càng nhiều.

"... Đại sư, chỗ của cô có bao nhiêu, tôi mua toàn bộ, đại sư thấy được không?" Cậu ta phấn khích nói với Lạc Văn Thư.

Lạc Văn Thư liếc cậu ta một cái, "Bùa bình an cũng không phải vẽ loạn, cần linh lực, bây giờ một ngày tôi chỉ có thể vẽ hai tấm."

"Vậy tôi đặt hàng trước một tháng!" Kim Hữu Tiền không chút do dự, "Tôi chuyển tiền trước..."

"Sáu tám cho cậu, ba ngày sau là có, đến lúc đó mới trả tiền." Lạc Văn Thư lạnh nhạt nói.

"Đừng mà đại sư..." Kim Hữu Tiền nghe vậy thì hơi nóng nảy.

"Nếu nói nữa sáu tấm cũng không có."

"Vậy được rồi, sáu tấm thì sáu tấm..."

Đoàn người đợi chừng hai mươi phút ở dưới chân núi, chợt thấy đèn xe sáng ngời, tiếp đó nghe được tiếng xe, hình như không chỉ có một chiếc, đang đi về phía này.

"Bọn họ đến nhanh như vậy?" Kim Hữu Tiền có chút nghi ngờ.

Ngay sau đó một cuộc điện thoại gọi từ Wechat, nhìn một cái là ba Dư mà cậu ta mới thêm vào.

"Alo, chú..." Kim Hữu Tiền nhận điện thoại, lễ phép chào hỏi.

"Tiểu Kim à, chúng tôi đến gần đó rồi, các cậu ở chỗ nào?" Đầu bên kia là một giọng đàn ông rất bình tĩnh, nhưng cẩn thận nghe, thận ra vẫn nhận ra được có chút căng thẳng.

"Cháu thấy xe của chú rồi, tổng cộng hai chiếc đúng không ạ? Nhưng cháu không biết phải hình dung chỗ đang ở như thế nào, cháu mở đèn pin thử mọi người có nhìn thấy hay không."

"Để tôi." Ở bên cạnh, đột nhiên Lạc Văn Thư lên tiếng.

"A?" Kim Hữu Tiền không rõ lắm.

Một giây tiếp theo, chỉ thấy Lạc Văn Thư giơ tay làm pháp quyết, một luồng ánh sáng nhàn nhạt sáng lên giữa ngón tay cô, tiếp đó thành một bó sáng mạnh, bay thẳng về phía bầu trời.

"... Má ơi!" Kim Hữu Tiền không nhịn được thán phục.

"... Tôi thấy ánh sáng rồi, các cậu ở bên kia sao?" Trong điện thoại, là giọng thăm dò của đàn ông.

"... Vâng vâng, chính là chỗ này."

Rất nhanh người nhà họ Dư đã theo ánh sáng tìm đến, tổng cộng có hai chiếc xe, tới bốn người, trừ ba mẹ nhà họ Dư còn có hai người đàn ông trẻ tuổi, một người mặc áo tay ngắn quần cụt mang dép, thân thể cường trạng, một người mặc âu phục giày da bộ dạng nhân sĩ tinh anh, hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.

"Chân Chân! Chân Chân đâu?" Trên mặt mẹ Dư đầy vẻ lo lắng.

Kim Hữu Tiền trầm mặc hai giây, bộ dạng này của các người, người nên lo lắng phải là tôi đi...

"Bên kia." Cậu ta chỉ vào bãi cỏ bên cạnh.

"Chân Chân!" Sau khi mẹ Dư nhìn thấy người, trực tiếp chạy đi.

Ba Dư thì nói chuyện hỏi thăm với Kim Hữu Tiền, "Tiểu Kim đúng không? Hút thuốc không?... Cảm ơn cậu đã chăm sóc cho Chân Chân nhà tôi..."

Sau khi khách sáo một lát, thì tiến vào chủ đề chính, "Chẳng qua đã trễ như thế này, mấy đứa đến ngoại ô làm gì?"

Kim Hữu Tiền vội vàng phủ nhận, lắc đầu, cái nồi này cậu ta không nhận đâu, "Khoảng 11h, cháu nhận được điện thoại của Dư Chân... Tới chỗ này đã thấy cô ấy nằm ở chỗ này, cũng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, chú chỉ có thể chờ cô ấy tỉnh lại rồi hỏi cô ấy thôi.”

Sau một phen lăn lộn, người nhà họ Dư mang theo Dư Chân hôn mê rời đi.

Sau khi Lạc Văn Thư nhìn xe đi xa, hơi nheo mắt lại.

"Đại sư, sao vậy?" Kim Hữu Tiền chú ý đến, vì vậy mở miệng hỏi.

"Cô gái kia có chút kỳ lạ." Lạc Văn Thư nói, "Cô ấy và cha mẹ mình, không có quan hệ gì."

"Ý là sao?"

"Nói đơn giản chính là, cô ấy và ba mẹ mình không có quan hệ máu mủ."

Kim Hữu Tiền suy nghĩ hai giây, bỗng nhiên trợn to hai mắt, "Má nó, đó không phải là cha mẹ của cô ấy? Chẳng lẽ là người xấu sap?!"

"... Cậu đừng đoán mò, mặc dù bọn họ không có quan hệ máu mủ, nhưng trong số mệnh có một bộ phận gắn liền, hiển nhiên là sống chung trong thời gian lâu dài, có thể cô ấy là đứa bé nhận nuôi." Lạc Văn Thư nói.

Bình Luận (0)
Comment