Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 63

Chương 63 -
Chương 63 -

Kim Hữu Tiền vỗ vực một cái, "Vậy thì tốt rồi!"

Sau đó chỉ chờ một lát sau, bạn cậu ta gọi đã đến.

Một nhóm bốn người, chia làm hai chiếc xe, rời khỏi ngoại ô phía Nam, đi đến trung tâm thành phố.

Ngày hôm sau, Lạc Văn Thư ngủ đến trưa mới tỉnh lại.

Thân thể còn có chút cảm giác hư nhược vô lực.

Bởi vì ngày hôm qua tiêu hao quá lớn, ban ngày vẽ bùa, buổi chiều thu quỷ nước nhỏ, rạng sáng mười hai giờ mượn đường U minh đi ngoại ô đánh ác quỷ...

Cũng may linh hồn của cô đủ cường đại, nếu không có lẽ đã bị lật xe trong quỷ vực rồi.

Chẳng qua nếu không có lá bài tẩy, cô cũng sẽ không đi làm chuyện mạo hiểm này.

Lạc Văn Thư duỗi người, chậm rãi ngồi dậy từ trên gường, ngẩng đầu chỉ thấy Lạc Tinh Dữ đứng ở cửa phòng, trên mặt là vẻ lo lắng chưa kịp biến mất.

"Mẹ không sao." Cô cười với cậu một tiếng. Lạc Tinh Dữ nghe vậy, hình như nhìn cô thật kỹ giống như xác định gì đó, sau đó lo lắng trong mắt cũng giảm bớt.

"Mẹ ơi, mẹ có đói bụng không?" Cậu hỏi.

Đáp lại cậu, là tiếng bụng sôi rột rột của Lạc Văn Thư.

"Mẹ chờ một chút, con đi hâm lại đồ ăn." Cậu bé vừa nói, vừa xoay người đi phòng khách.

Lạc Văn Thư lại ngồi hai phút, mới rời giường đáng răng rửa mặt

Chờ cô rửa mặt xong, chỗ kia Lạc Tinh Dữ đã chuẩn bị tốt.

Thịt kho, rau xào, gà hầm nấm, còn có một chai sữa bò, cơm được bới đầy trong chén.

"Sao chỉ có một chai sữa bò?" Lạc Văn Thư hỏi.

Lạc Tinh Dữ lắc đầu, "Con không uống, mẹ uống đi."

Đứa bé này, thật sự hiểu chuyện làm cho người ta đau lòng.

Lạc Văn Thư thở dài, đẩy chai sữa bỏ đến trước mặt cậu

"Sau này không cần phải tiết kiệm tiền, nên mua, muốn mua gì, tùy tiện mua, hiện tại chúng ta đã có tiền rồi."

Lạc Tinh Dữ nhìn chằm chằm cô một lát, lại đẩy sữa bò về, "Mẹ uống trước đi, một lát nữa con lại mua."

"Được." Lạc Văn Thư cũng không khách khí với cậu bé, "Một lát nữa đi ra ngoài, thuận tiện mua thêm một ít thứ."

Cái nhà này, thật sự rất nghèo, tất cả mọi thứ đều ở trong phạm vi "Có thể dùng", "Đủ dùng", gần như không dư thừa cái gì.

Trái lại không phải như vậy không tốt, chẳng qua Lạc Văn Thư không quen, hơn nữa bây giờ đã có điều kiện, tăng chất lượng cuộc sống lên cũng là chuyện vô cùng bình thường.

Một lớn một nhỏ cơm nước xong, nghỉ ngơi một lát, lại chuẩn bị đi ra ngoài.

Lại là một ngày thời tiết tốt, bầu trời trong xanh vạn dặm không mây, trong không khí tràn ngập sự nóng nực.

Chẳng qua Lạc Văn Thư kêu xe chờ dưới lầu, lên xe có máu điều hòa thổi đến, mục tiêu chính là công viên Hạnh Hoa, trong trung tâm thương mại cũng có máu điều hòa, hoàn toàn không ảnh hưởng.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính.

Kế hoạch của cô dự định xong, vừa mới bắt đầu đã chết yểu.

Tài xế đã đặt gọi đến nói, vô cùng xin lỗi, xe bị trục trặc, không đến được, đơn đặt hàng bị hủy bỏ, phiền cô lại đón xe khác.

Được rồi, vấn đề nhỏ.

Lạc Văn Thư lại mở phần mềm đặt xe, kết quả một lát xe, tài xế thứ hai lại gọi điện thoại đến, nói kẹt xe, đoán chừng phải đến trễ một chút, hỏi cô có thể chờ không, nếu không thể chờ có thể hủy bỏ đơn hàng.

Vậy thì chờ thôi, dù sao cũng không vội.

Trận chờ này, chính là hai mươi phút, rốt cuộc tài xế cũng đến.

Lạc Văn Thư dẫn Lạc Tinh Dữ lên xe, mới ra khỏi khu một hồi lâu, một tiếng ba vang lên, điều hòa trên xe bị hư.

Cô: “...”

Tiết tấu này có chút quen thuộc khó hiểu.

Cô cũng không thể vì điều hòa hư mà nửa đường xuống xe, chỉ có thể chịu đựng một chút, một đường hóng gió nóng từ cửa xe thôi vào, trải qua từng trận kẹt đường lớn nhỏ, cuối cùng đã đến công viên Hạnh Hoa.

Xe vừa dừng lại, cô lập tức xuống xe, một giây cũng không muốn ngồi thêm.

Tài xế nói xin lỗi, xin cô đừng đánh giá kém trên app.

Lạc Văn Thư đánh giá ngay trước mặt tài xế, tài xế thở phào nhẹ nhõm, lại nói cảm ơn với cô.

Lạc Văn Thư dắt Lạc Tinh Dữ, đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe tiếng của tài xế: “... Gì vậy, tại sao điều hòa lại tự nhiên tốt rồi?"

Cô: “...”

Quả nhiên là tiết tấu quen thuộc.

Cắn trả của nhân quả.

Chẳng qua so với ngày hôm qua, hình như tốt hơn.

Lạc Văn Thư nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm nhận được một trận nguy hiểm, vì vậy kéo Lạc Tinh Dữ đi hai bước.

"Loảng xoảng---" Nơi mới đứng truyền đến một âm thanh, là nắp cống thoát nước bị lỏng ốc rơi ra.

Một cổ mùi thối từ dưới xông lên.

Lạc Văn Thư: "..."

Không muốn mạng tôi, muốn tôi mất mặt đúng không?

"Mẹ ơi." Lạc Tinh Dữ lo lắng cho cô, hiển nhiên cũng ý thức được chuyện không đúng.

"Không sao." Lạc Văn Thư cười, "Đi thôi."

Xuyên qua quảng trường của công viên, lúc gần đi vào cửa của trung tâm thương mại, chợt nghe có tiếng nói lại gần.

"Hai đứa chạy chậm một chút, cẩn thận té ngã, nghe chưa---"

Trong tiếng dặn dò, hai đứa bé chơi đùa chạy đuổi nhau, đụng phải cô gái trước mặt, cô gái đang cầm ly trà sữa trong tay, mất thăng bằng, nghiêng tay tạt về phía Lạc Văn Thư.

Cô tránh ra trước thời hạn, toàn bộ trà sữa tạt vào trên cửa kiếng.

"Tiểu Bảo, Giai Giai." Người đàn ông vội vàng cất điện thoại, chạy đến kiểm tra đứa bé nhà mình.

"Xin lỗi..." Cô gái bị đụng nói xin lỗi với Lạc Văn Thư.

"Không sao." Cô lắc đầu.

Bên kia hai đứa bé bò dậy, lại cười hì hì chạy đuổi ra ngoài.

Cô gái nhanh tay lẹ mắt, kéo một đứa bé lại, giọng điệu không vui, "Chạy cái gì mà chạy, đụng vào người ta không xin lỗi sao?!"

Vốn dĩ người đàn ông chuẩn bị tiếp tục chơi điện thoại, thấy vậy, ngũ quan vặn vẹo la lên, "Má nó, cô bắt con nhà tôi làm gì? Nhanh buông tay?"

Giọng của người đàn ông này rất lớn, dọa sợ cả người xung quanh, tiếp đó mọi người đều dồn dập nhìn về phía này.

Đứa bé đột nhiên bị bắt lại, sững sốt một chút, hình như lấy được tín hiệu gì đó, nhắm mắt lại, há miếng khóc hu hu thật thật to.

Đứa bé còn lại giống như bị lây, cũng khóc theo, vừa khóc, vừa đi qua kéo đánh cô gái kia.

"Cô thả anh tôi ra, thả anh tôi ra!"

"Chuyện gì thế này..." Vẻ mặt cô gái hơi vặn vẹo, nhưng vẫn không buông tay.

Lúc này người đàn ông đi đến vươn tay ra.

"Đừng có đụng vào." Lạc Văn Thư đưa tay ngăn cản.

Người đàn ông sững sốt một chút, thấy rõ người cản mình là một cô gái gầy yếu, nhất thời lập tức muốn quát lên, "CMN cô... A a! Buông... Buông tay!"

"Không muốn táy máy tay chân, miệng sạch sẽ một chút." Lạc Văn Thư nói xong câu này thì thả tay người đàn ông ra.

"Cô..." Vốn dĩ người đàn ông đang muốn tức giận, nhưng nghĩ đến sức lực nắm cổ tay mới vừa rồi của mình, quyết định nhịn, quay đầu nói với cô gái trước mặt, "Cô... Nhanh thả con nhà tôi ra! Nhanh!"

"Để cho thằng bé xin lỗi tôi trước." Cô gái quay đầu nhìn gã, "Nói xin lỗi tôi sẽ buông ra, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu!"

Trung tâm thương mại có rất nhiều người, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, trong đó có một số người đang chỉ chõ bên này.

Lúc này Lạc Văn Thư lại hơi nhìn thấy một bóng người cao lớn từ bên ngoài đi đến, tiếp đó một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Đường Nguyệt, em đang ồn ào cái gì vậy?" Người này, mặc âu phục được cắt may khéo kéo, giọng điệu không kiên nhẫn.

Lạc Văn Thư thấy khuôn mặt của anh ta, có chút bất ngờ.

Là người đàn ông mặc âu phục đi cùng với ba mẹ nhà họ Dư đến chân núi ngoại ô phía Nam.

Bình Luận (0)
Comment